Cơ thể của con gái dì Tôn hơi đong đưa một cái, dán lên thân cây rồi chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào sâu trong đầu gối khóc hu hu.
Lục Kinh Yến lạnh lùng cúi đầu xuống nhìn chằm chằm cô ta nhũn vai nhìn thêm hai giây, sau đó xoay người quay về đầu con ngõ nhỏ, cô chưa đi được hai bước đã dừng lại.
Chẳng biết Thịnh Tiện đi theo qua đây từ khi nào, anh đứng ngay chỗ cách bọn họ rất gần.
Lục Kinh Yến nhớ tới những lời mà mình vừa nói, ngón tay cô theo bản năng bấu chặt lấy dây túi.
Nét mặt của cô không có biến hóa quá lớn, cô bình tĩnh đối mắt với anh chốc lát, rồi nhấc chân đi tới trước chiếc xe cách đó không xa, kéo cửa xe rồi chui lên.
Lồng ngực của Lục Kinh Yến bức bối vô cùng, cô theo thói quen tìm điếu thuốc, đợi đến khi lục tung hết cả túi lên, cô mới ngỡ ra là bản thân đã cai thuốc được một thời gian rồi.
Cô thực sự chẳng hiểu nổi con gái của dì Tôn, tình yêu của mẹ cô ta rõ ràng như thế, tại sao cô ta lại có thể tự sát vì một chuyện cỏn con này.
Tốt xấu gì trong lúc cô ta bị cả thế giới quay lưng, cô ta vẫn còn có mẹ.
Mà cô….
Lục Kinh Yến khẽ cười, đưa tay bấm hạ kính xe.
Cơn gió đêm lạnh lùa vào, Lục Kinh Yến nhớ tới rất nhiều năm trước, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi cảnh tượng tuyệt vọng ấy, cô lập tức gọi điện cho mẹ mình.
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe máy.
Bao nhiêu tiếng tút đấy, chính là khoảnh khắc gian nan nhất trong cuộc đời cô.
Sau khi nối máy, bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng dứt khoát của mẹ cô: “Mẹ đang họp, lát nữa sẽ gọi lại cho con.
”
Dường như không hề cho cô cơ hội mở miệng cầu cứu, điện thoại đã bị cúp mất.
Gọi lại thêm lần nữa, điện thoại đã ở trong trạng thái không có người nhận máy.
Chẳng biết có phải là gió thổi hay không, mà Lục Kinh Yến cảm thấy khóe mắt mình cay sè.
Cô tựa lên lưng ghế, nhắm mắt lại một lát, rồi lại mở ra, cô thấy dì Tôn ôm một chiếc áo lông vũ màu đen hoảng loạn chạy từ con ngõ nhỏ mờ tối ra ngoài.
Bà vừa nhìn xung quanh, vừa gọi tên con gái mình.
Lục Kinh Yến nhìn qua gương chiếu hậu, thấy con gái dì Tôn đứng sau xe mình, nghe thấy âm thanh thì nhìn về phía dì Tôn.
Cô ta thấy dáng vẻ vội vàng hoảng loạn của mẹ mình, khóe mắt lại đỏ lên, tiếp đỏ là nước mắt chảy ào ra, cô ta nghẹn ngào gọi một tiếng “Mẹ ơi”.
Giọng nói rất nhẹ, bị gió thổi tan đi đôi chút.
Nhưng dì Tôn cách đó xa xa đã nghe thấy rồi, bà nhìn