DỊCH: MIN
…
Đêm hôm đó, Lục Kinh Yến mơ thấy một giấc mơ.
Giấc mộng bắt đầu vẫn là căn phòng với ánh đèn u ám đó, nơi vốn đặt chiếc ghế biến thành một chiếc giường, Thịnh Tiện mặc một chiếc sơ mi màu trắng, chân tay bị ghìm chặt trên giường.
Cúc áo của anh bị mở ra mấy nút, lộ ra cơ bắp giăng đầy vết hằn.
Vì giãy giụa, nên cổ tay bị hằn thành một vòng đỏ, mép ngoài còn rỉ ra tơ máu,
Cảnh tượng đó vừa tà ác vừa bổ mắt.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, một chân đứng bên giường, một chân giẫm lên mép giường, từ trên cao nhìn xuống anh, có chút không rời nổi mắt.
Cảnh tượng trong giấc mơ rất hỗn loạn, chẳng biết trong tay cô có thêm một bông hồng trắng từ lúc nào, cô nắm nó trong tay, dùng cánh hoa hồng trượt lên bờ môi anh, rơi trên xương quai xanh của anh, sau đó chậm rãi vạch quần áo của anh ra, dừng trước ngực anh: “Cưng à, gả cho em được không?”
Khung cảnh thay đổi, căn phòng u tối bỗn biến thàn bở biển ngập tràn nắng vàng rực rỡ.
Trong biển hoa tươi, cô mặc chiếc váy cưới tinh khôi, đi từng bước về phía anh.
Người chứng hôn thong thả đọc lời tuyên thệ, mãi cho đến khi cô đứng vững trước mặt anh, người chứng hôn hỏi Thịnh Tiện: “Anh có bằng lòng cưới cô Lục Kinh Yến làm vợ không?”
Thịnh Tiện ngẩng đầu: “Không bằng lòng.
”
Trong trận xôn xao, anh bỏ lại câu “Vì cô ấy có quá nhiều bạn trai cũ”, sau đó quay đầu đi mất.
Lục Kinh Yến bừng tỉnh mở mắt ra.
Cô nằm trong màn đêm tăm tối một lúc lâu, mới nhận ra rằng bản thân vừa mơ thấy một giấc mơ lung tung lộn xộn, tràn ngập kẽ hở chẳng có tí logic nào.
Cô chống giường ngồi dậy, vào phòng vệ sinh một chuyến, lúc quay về cô mò điện thoại ở dưới gối đầu lên nhìn thời gian.
Vẫn chưa đến ba giờ sáng.
Cô vừa mới ngủ được hai tiếng thôi.
Lục Kinh Yến buông điện thoại xuống, nằm về trong chăn, cô nhắm mắt định tiếp tục ngủ.
Chẳng biết có phải là chịu ảnh hưởng của giấc mơ hay không, cô không thể nào ngủ nổi nữa, lăn lộn trên giường một lúc lâu, cô nóng nảy cầm điện thoại ngồi thẳng dậy.
Cuộc trò chuyện với Thịnh Tiện, dừng ở câu chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ cô gửi cho anh.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hai giây, rồi gõ bàn phím tạch tạch.
….
Anh không giống với bọn họ.
Gõ xong mấy chữ, cô nghĩ ngợ, lại xóa đi, một lúc sau, cô lại gõ một hàng chữ.
…Anh không giống với bọn họ, em muốn bọn họ phải khóc, mà anh, em vẫn bằng lòng khóc vì anh đấy.
Lục Kinh Yến há miệng nhìn màn hình, chửi thầm