Dịch: Anh Đào????
Beta: Cá nhỏ????
Diệp Tây Thành biết cô sẽ không trả lời tin nhắn vừa rồi của mình, gõ một hàng chữ cuối cùng lại xóa toàn bộ đi, anh đặt điện thoại sang một bên, gửi email cho cô.
Rất nhanh Bùi Ninh đã trả lời anh: 【Đã nhận.
】
Diệp Tây Thành nhìn hai chữ này, ngón tay dừng trên con chuột một lúc, cuối cùng tắt máy tính.
Anh với điện thoại gọi điện cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh rất nhanh đã bắt máy, câu đầu tiên lại là: "Tổng giám đốc, tôi nhận được email rồi.
"
Diệp Tây Thành: "Ừ.
"
Không có sau đó nữa.
Bùi Ninh vẫn đợi anh phân công công việc hoặc cúp máy, nào biết được nửa phút sau vẫn không thấy động tĩnh, cô hỏi: "Diệp tổng, còn việc gì sao?"
Diệp Tây Thành thờ ơ nói: "Hết rồi.
"
Bùi Ninh: "! "
Cô cảm thấy dường như có một đợt sóng lớn đánh về phía cô thông qua dòng điện.
Dường như dấu phẩy trong tin nhắn không khiến anh bộc lộ hết được sự bất mãn nên mới gọi điện cho cô, cô không lên tiếng, đợi đến lúc anh gần như thở phào nhẹ nhõm cô mới lên tiếng: "Giám đốc, tôi muốn xem email.
"
Diệp Tây Thành đã bình tĩnh đi không ít: "Ừ, xem đi.
" Sau đó liền cúp điện thoại.
Bùi Ninh đang xem email thì chuông điện thoại kêu, cô tưởng là Diệp Tây Thành, hóa ra là lời mời gọi video của bà nội.
Bà sợ làm chậm trễ công việc của cô nên tối nào cũng muộn rồi mới gọi cho cô.
Sau một hồi tán gẫu với phụ huynh trong nhà, bà nói: "Con xem trí nhớ của bà này, ngoảnh mặt cái liền quên.
"
"Sao vậy bà?" Bùi Ninh hỏi.
Bà nội: "Trước lúc ăn cơm Dịch Lâm có gọi điện cho bà, nói bên chỗ thằng bé là sáng sớm, thằng bé vừa thức dậy.
"
Nụ cười trên mặt Bùi Ninh biến mất: "Anh ta! có chuyện gì sao?"
Bà nội: "Nào có chuyện gì chứ, thằng bé nói dạo này trời nóng quá, nhắc ông bà chú ý đề phòng trúng gió vì nhiệt độ giảm, cố gắng đừng hoạt động ngoài trời, còn nói nhiều thứ lắm mà bà không nhớ nổi.
"
Sau đó bà lại nhớ ra: "Dịch Lâm đi công tác mà con không nói với bà, sớm biết bà đã ngâm ít chân gà hơn rồi, tuần sau thằng bé mới đi công tác về chân gà sẽ không còn ngon nữa.
"
Bùi Ninh trả lời qua loa: "Để tủ lạnh được mà bà.
"
"Như vậy cũng không ngon nữa, cho dù là cái gì thì đồ tươi vẫn ngon hơn.
" Bà nói: "Đợi lần sau đi, ông nội muốn gặp cháu.
" Bà đặt máy tính bảng trước mặt ông.
"Có nóng không con?" Nụ cười trên mặt ông nội vĩnh viễn là nụ cười hiền từ, ấm áp nhất.
Dù cô nói to thế nào ông nội cũng không nghe thấy, Bùi Ninh đưa camera của mình vào giữa điều hòa, sau đó lại quay lại, ông liền hiểu ra, không quên dặn cô: "Lúc đi ngủ nhớ che bụng lại, nếu không sẽ bị cảm lạnh.
"
Bùi Ninh gật đầu lia lịa, sau đó cô lấy tay ra dấu cái kéo, ông nội ở bên kia mỉm cười.
Nói chuyện thêm một lúc nữa, Bùi Ninh nói với bà thời gian không còn sớm nữa, cô còn muốn tăng ca, sau đó kết thúc cuộc gọi với bà.
Thật ra cô không vội xem email, cô muốn hỏi bạn thân của mình về chuyện của Hạng Dịch Lâm.
Gọi điện thoại không tiện, Bùi Ninh gửi tin nhắn qua: 【Cậu vẫn chưa truyền đạt rõ ràng đến Hạng Dịch Lâm sao?】
Rất nhanh bạn thân trả lời:【Mình nói rồi, tối đó mình gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói biết rồi.
】Lại hỏi:【Sao vậy? Lại muốn đến nhà cậu sao?】
Bùi Ninh:【Không, vẫn gọi điện thoại cho ông bà mình.
】
Bạn thân tức giận:【Đúng là cặn bã số một vũ trụ, da mặt dày thật đấy! Cậu không cần lo,để mình giải quyết cho.
】
Bùi Ninh:【Chuyện này để mình tự giải quyết.
】
Bạn thân gõ một hàng chữ thật lớn, trước khi gửi còn do dự, cuối cùng lại xóa hết.
Cho dù Bùi Ninh nói chuyện này để cô ấy tự mình giải quyết, vậy trong lòng chắc chắn đã có sự chuẩn bị, cô nói nhiều ngược lại sẽ làm Bùi Ninh khó chịu.
Bạn thân lại thở dài, nói với Bùi Ninh:【Hạng Dịch Lâm đang ở nước ngoài cùng vợ anh ta, tuần sau mới trở về Bắc Kinh.
Cậu muốn gọi điện thoại tìm anh ta! vậy đợi tuần sau đi.
】
Bùi Ninh không muốn nhìn thấy mấy chữ Hạng Dịch Lâm này, đem đoạn chat vừa nhắn với bạn thân xóa đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Bùi Ninh vừa thức dậy liền nhận được điện thoại của Diệp Tây Thành: "Anh đang ở cổng tiểu khu.
"
Phản ứng đầu tiên của Bùi Ninh là: "Có chuyện gì gấp sao?"
Diệp Tây Thành: "Đúng lúc tiện đường bên này.
"
Bùi Ninh hiểu ra, là tiện đường nên đưa cô đến công ty, cô từ chối: "Cảm ơn anh, không cần đâu, tôi gọi xe rồi.
"
Diệp Tây Thành trực tiếp tắt điện thoại.
Bùi Ninh nhìn điện thoại mấy giây, bỏ điện thoại xuống đi rửa mặt.
Đợi cô ra khỏi tiểu khu, xe của Diệp Tây Thành vẫn dừng ở đó, từ lúc cô ra khỏi tiểu khu anh liếc mắt cái là thấy, ánh mắt anh tối và sâu, trợ lý Vạn cũng đang ở trong xe.
Trợ lý Vạn mỉm cười: "Chào buổi sáng, không ngờ lại sống cùng một tiểu khu với cô.
"
Không lên xe không được, Bùi Ninh chào hỏi qua sau đó mở cửa sau xe.
Vừa mới ngồi xuống, điện thoại trong tay cô đổ chuông, là một số điện thoại, hiển thị số Bắc Kinh.
Bùi Ninh còn cho rằng là Diêu Viễn: "Alo.
"
Đầu dây bên kia không có động tĩnh, nhưng cô biết bên đó đang nghe, bởi vì có tiếng nhạc loáng thoáng truyền đến, còn xen lẫn cả những đoạn đối thoại tiếng anh.
Không biết như thế nào, cô cảm thấy người ở đầu dây bên kia chính là Hạng Dịch Lâm.
Nghĩ cũng không muốn nghĩ, cô trực tiếp cúp điện thoại, kéo số điện thoại đó vào danh sách đen.
Hạng Dịch Lâm nhanh chóng gọi lại một lần nữa, nhưng không có cách nào gọi được.
Anh ta nhìn chằm chằm số điện thoại của cô trên màn hình một hồi lâu, sáng nay anh mới gọi điện thoại cho bà, anh ta thấy dự báo thời tiết trong nước nói mấy ngày nay nhiệt độ cao nên hỏi thăm sức khỏe ông bà chút.
Kết quả bà nói bà nhờ Bùi Ninh đem chân gà ngâm cho anh ta.
Vừa rồi anh mới biết được cô trở về Bắc Kinh làm việc.
"Sao thế?" Trình Ti nhàn nhạt hỏi, nhìn sắc mặt anh ta cô còn tưởng rằng là chuyện công ty.
Hạng Dịch Lâm đặt điện thoại xuống, cầm dao nĩa mà không biết ăn gì, một lúc sau mới: "Sáng mai bay tới Hồng Kông.
"
Chuyến đi này là tuần trăng mật của họ, năm ngoái kết hôn anh ta luôn viện cớ bận.
Trong thời gian này mẹ vẫn luôn thúc giục cô, nói muốn bọn họ ra ngoài chơi, Hạng Dịch Lâm không phản đối, đúng lúc cô cũng muốn đến New York mua sắm.
Nhưng mới chơi được một ngày.
Trình Ti nhướng mày: "Chuyến đi tính là kết thúc rồi sao?"
Hạng Dịch Lâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bên đó còn có bữa tiệc quan trọng, cô đi cùng tôi.
"
Không nói cũng biết.
Trình Ti "a" một tiếng, "Anh đi đi, tôi ở bên này chơi thêm mấy ngày.
"
"Tôi nói là cùng đi!"
"Không rảnh!"
Sắc mặt của Hạng Dịch Lâm hơi thay đổi, mặt vô cảm nhìn cô ta.
Trình Ti không thèm nhìn anh ta, từ tốn ăn đồ ăn trong đĩa.
Bầu không khí rất căng thẳng, cuối cùng Hạng Dịch Lâm thanh toán rồi rời đi.
Trình Ti áp chế cảm xúc, tiếp tục tao nhã dùng bữa, không để ý ánh mắt của những người xung quanh như nào.
Hạng Dịch Lâm vừa ra khỏi cửa nhà ăn, điện thoại đổ chuông.
Anh ta nhanh chóng bắt máy, bên kia báo cáo: "Giám đốc, cô Bùi Ninh tháng trước đã trở về Bắc Kinh, nhậm chức ở Hoa Ninh, làm trợ lý đặc biệt cho Diệp Tây Thành.
"
Hạng Dịch Lâm ngừng một lúc mới nói: "Vất vả rồi.
"
Xe đã chạy đến, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, tài xế không dám thúc giục anh, thư ký ngồi ở ghế phụ cũng im lặng không lên tiếng.
Sau khi định thần lại, Hạng Dịch Lâm nhìn đồng hồ, còn có một cuộc hẹn bàn chuyện nữa, anh ta lên xe rời đi.
Sau khi lên xe anh ta vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, mọi con đường ở trong thành phố này dường như đều có hình bóng của cô!
Bùi Ninh bỏ điện thoại vào trong túi xách, năm phút sau