Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Cuộc đàm phán hôm nay đại khái tầm khoảng một giờ sẽ kết thúc, không hẹn đối tác dùng bữa, Diệp Tây Thành nói với Bùi Ninh: "Trưa nay hai chúng ta ra ngoài ăn đi."
Bùi Ninh nhìn hình ảnh của bản thân mình phản chiếu trong thang máy, thất thần.
Diệp Tây Thành không nhận được câu trả lời của Bùi Ninh, anh nghiêng mặt qua nhìn cô, cô vẫn không biết, còn đang ngẩn người.
"Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm." Diệp Tây Thành lại nhắc lại lần nữa.
Bùi Ninh lúc này mới có phản ứng lại, có điều chỉ nghe thấy tiếng nói, thậm chí Diệp Tây Thành nói gì cô cũng không nghe rõ, cô hỏi: "Tổng giám đốc, anh vừa nói gì vậy?"
Diệp Tây Thành kiên nhẫn nói lại: "Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Bùi Ninh: "Được."
Trên đường đi ăn cơm Bùi Ninh vẫn luôn mất tập trung, ngay cả lúc đàm phán với đối tác cô cũng chỉ chăm chú được nửa tiếng.
Mãi cho đến lúc nhà hàng tư nhân, thần trí của Bùi Ninh mới quay trở lại: "Ăn ở đây sao?"
Diệp Tây Thành hỏi: "Em đã từng đến đây?"
"Có đến cùng bạn một lần." Bùi Ninh không giấu giếm: "Còn gặp cả Diêu Hi, bạn của em là em họ của Diêu Hi."
Diệp Tây Thành ngạc nhiên: "Con trai của giáo sư Diêu?"
Bùi Ninh cũng ngạc nhiên: "Anh biết Diêu Viễn sao?"
Diệp Tây Thành: "Chỉ quen biết giáo sư Diêu." Phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu đang phát triển pin nhiên liệu hydro, hiện tại vẫn còn khá nhiều sự cố kỹ thuật chưa được khắc phục.
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào nhà hàng, hôm nay bà chủ cũng có ở đây, dường như là đang đặc biệt chờ Diệp Tây Thành, cô ấy dẫn họ đến phòng bao trên tầng hai, nói với Diệp Tây Thành: "Những món cậu gọi đã được chuẩn bị xong rồi."
Diệp Tây Thành: "Cảm ơn, làm phiền rồi."
Bà chủ cười: "Không cần khách sáo với tôi, đồ ăn sắp mang lên cho hai người rồi, dùng bữa vui vẻ nhé." Sau đó gật đầu cười với Bùi Ninh, đóng cửa phòng rời đi.
Bùi Ninh thuận miệng hỏi: "Anh cũng quen cả bà chủ xinh đẹp kia sao?"
"Ừ." Diệp Tây Thành nói tiếp: "Không tính là thân lắm, ngoại trừ qua đây ăn cơm, không nói nhiều hơn nửa câu."
Bùi Ninh: "..." Cô giải thích: "Ý em không phải vậy."
Ý của cô như thế nào không quan trọng, anh chỉ muốn có thể đem tất cả mọi chuyện nói rõ với cô, cả buổi sáng nay anh vẫn không biết được lý do: "Hôm nay em làm sao vậy?"
Bùi Ninh lắc đầu: "Không sao hết." Sau đó cô ấn huyệt thái dương: "Đầu em hơi đau, hôm qua em bị mất ngủ vì ngủ không ngon."
Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm cô: "Mất ngủ?"
Bùi Ninh nói cho có lệ: "Ừ, có thể là dạo gần đây công việc dồn dập quá, ban ngày suy nghĩ nhiều chuyện, đầu óc quay cuồng không dừng, ban đêm rất dễ mất ngủ."
Trong lòng có tâm sự, cái gì cũng không muốn ăn, Bùi Ninh chỉ ăn nửa bát cơm, uống nửa bát canh đã nói no rồi.
Diệp Tây Thành cũng không miễn cưỡng cô: "Em xuống lầu thanh toán đi."
Lần này Bùi Ninh nhớ kỹ không lấy hóa đơn, lần trước cô ăn cơm cùng DIệp Tây Thành sau đó in hóa đơn, kết quả là anh không xét duyệt cho cô, cô không thanh toán được.
Diệp Tây Thành thấy cô cất thẻ vào trong túi, liền nói: "Trợ lý Bùi, lần này không yêu cầu in hóa đơn sao?"
Bùi Ninh ngẩng đầu lên, liếc anh.
Diệp Tây Thành cười nắm tay cô rời đi.
Xe rời khỏi sân nhà hàng, trong xe lại yên tĩnh trở lại, bầu không khí trong xe còn ngột ngạt hơn lúc ở trong phòng bao.
Có một số vấn đề không thể tránh khỏi, Bùi Ninh giả vờ không biết hỏi anh: "Hai ngày này công việc nhiều, có nên rời lại kế hoạch đi leo núi không anh?" Cô không trực tiếp nói là hủy bỏ.
Thực ra vé máy bay cô đã đặt rồi, là sáng ngày mai, nhưng có lẽ cuối tuần này anh còn phải tham gia bữa tiệc liên hoan, còn buổi xem mắt kia nữa.
Diệp Tây Thành suy nghĩ một chút: "Ừ, lùi lại hai ngày đi, thứ 7 này anh phải về nhà ông nội giải quyết chút việc.
Đúng lúc chiều thứ 7 tập đoàn có buổi hội nghị, em đến tham gia đi, tìm hiểu thêm về sự phát triển kinh doanh của tập đoàn nửa năm cuối này."
Sau đó quyết định: "Đặt vé máy bay cuối tuần đi."
Trong lòng Bùi Ninh trùng xuống, cô hiểu.
Bữa tiệc liên hoan của gia đình nhà anh là vào thứ 7, cả buổi xem mắt đó nữa.
Bùi Ninh không tiếp lời, cô lấy điện thoại ra hủy vé, cũng không đặt vé vào chủ nhật này.
Tất cả biểu cảm nhỏ xíu này lọt hết vào trong mắt Diệp Tây Thành, đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô đặt vé, anh giục cô: "Đặt vé vào sáng chủ nhật đi."
Bùi Ninh xoa ngón tay trên màn hình một lúc, trong lòng vẫn luôn đấu tranh.
Đột nhiên cô ngẩng đầu, "Tổng giám đốc, công ty có quy tắc nhân viên cấp bậc như em muốn từ chức phải viết đơn xin thôi việc trước hai tháng không?"
Thực ra cô biết, trước tiên phải tìm một bậc thang đi xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt Diệp Tây Thành cứng đờ, sau đó khôi phục bình tĩnh, nhìn cô: "Em muốn từ chức?"
Bùi Ninh xoắn xuýt, cuối cùng vẫn nói: "Ừ."
Diệp Tây Thành chỉ nói đúng hai chữ: "Lý do."
Trong lòng Bùi Ninh lúc này vô cùng rối bời, về phần lý do nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra, chỉ tùy ý nói ra: "Phát hiện bản thân mình vẫn không thích hợp với công việc này, không trong nghề nên không biết rõ tình hình, có chút lực bất tòng tâm, thời gian lâu dài em sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty."
Ngay khi chủ đề được nói ra, không khí trong xe cơ bản như đông cứng lại, tài xế nhanh trí hạ thấp vách ngăn xe lại, hàng trước và hàng sau ghế trở thành hai không gian độc lập.
Diệp Tây Thành cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân mình không nghĩ đến phương diện xấu, chỉ nói chuyện một cách bình thường: "Tại sao lại lực bất tòng tâm?"
Bùi Ninh bí mật điều chỉnh nhịp thở: "Em vẫn muốn tiếp tục làm những công việc thuộc sở trường của mình, nếu không thời gian lâu rồi chuyên ngành sẽ bỏ phí, cuộc đời sự nghiệp cũng sẽ gặp phải những nút thắt."
Về điểm này Diệp Tây Thành không phản bác, anh gật đầu, hỏi cô: "Vậy kế hoạch tiếp theo của em là gì?"
Bùi Ninh nói với vẻ khó khăn: "Em định quay về công ty cũ hoặc là đi Pháp."
Diệp Tây Thành như bị dội chậu nước lạnh lên đầu, anh hiểu ý của cô là gì.
Tất cả những hy vọng bỗng chốc bốc cháy biến thành mây khói, nhưng anh vẫn chọn cách tự lừa dối bản thân mình: "Có phải là...!em đến kỳ rồi không? Trước đây mỗi khi đến kỳ em sẽ luôn quái lạ đi tìm anh."
Lục phủ ngũ tạng của Bùi Ninh giống như bị ai đó chà xát, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu đau đớn, ánh mắt anh cẩn thận từng li từng tí, anh biết thực ra là cô muốn rời xa anh, nhưng anh vẫn giả vờ hồ đồ, cô ép buộc chính mình bình tĩnh lại.
Diệp Tây Thành không nói nhiều, đa số những lời anh nói lúc không lý trí sẽ tổn thương người khác, có những lời giống như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được.
Anh nắm lấy tay cô, cho cô thời gian suy nghĩ rõ xem rốt cuộc bản thân đang muốn làm gì.
Bùi Ninh từng chút một tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực đó, ngay cả khi những cảm xúc đó không thể tiêu hóa ngay lập tức cô cũng nuốt