Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Bùi Ninh vốn dĩ không muốn tham gia vào cuộc vui này, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô và Thời Cảnh Nham gặp nhau, thậm chí là không quá quen thuộc, tùy tiện đến bữa tiệc nhà người ta, không ổn thỏa cho lắm.
Nhưng Thời Cảnh Nham đã đi về phía sảnh khách sạn, ánh mắt cô cầu cứu David, nhưng David lại phớt lờ cô, cô hoài nghi không biết có phải là cậu ta mù có chọn lọc không nữa.
Bùi Ninh kéo David, nhỏ giọng nói: "Tôi và Thời không quen biết nhau.
"
David cười hihi haha, "Không sao hết, tôi cùng cậu ấy! " cậu ta cau mày, suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng nghẹn ngào thốt ra một câu thành ngữ, còn nói bằng tiếng Trung sứt sẹo: "Sinh tử chi giao.
"
(Sinh tử chi giao*: bạn sinh tử, bạn chí cốt.
)
Bùi Ninh: "! "
David không hiểu tiếng Trung, chỉ học mấy câu thành ngữ, còn là cô dạy mấy năm mới nhớ.
Trong lúc chờ thang máy.
"Ninh, thật ra là lần này là tôi đặc biệt đến thăm cậu, sợ phiền đến cậu nên mình mới đi tìm Thời.
" David cười, sau đó vỗ vỗ Thời Cảnh Nham, ra hiệu cậu ấy đừng để ý.
Thời Cảnh Nham đang cúi đầu nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại gõ vài chữ.
Mấy người tiến vào thang máy, Bùi Ninh hỏi David sẽ ở lại Bắc Kinh mấy ngày, bởi vì cô đã đặt vé đi leo núi vào sáng sớm mai.
Nhắc tới vé máy bay, lúc này cô mới nhớ ra phải nói với Diệp Tây Thành một tiếng: 【Trưa nay em ăn cơm cùng bạn, anh hủy đồ ăn đã đặt đi, nếu không lãng phí lắm.
】
Diệp Tây Thành không trả lời cô.
David suy nghĩ một lúc, "Chắc là tháng sau sẽ quay về.
"
Bùi Ninh kinh ngạc: "Cậu ở Trung Quốc tận 1 tháng?"
David gật đầu: "Tạm thời thì là như vậy, mình định đi du lịch và thử hết tất cả các món ngon ở khắp mọi nơi.
"
Thang máy mở ra, Thời Cảnh Nham để hai người ra trước, cậu ấy gọi điện thoại cho ông ngoại mình, "Ông ngoại, con đang ở tầng 9, chúng ta đặt chỗ ở đâu ạ? Con quên mất rồi.
"
Ông cụ: "Con chỗ nào quên chứ, đây chính là không ghi nhớ trong lòng.
" Nói với cậu ấy xong, lại hỏi: "Con đã đón hai người bạn Pháp của mình chưa?"
Thời Cảnh Nham: "Dạ, đều đến rồi ạ.
" Sau đó sửa lại: "Ông ngoại, chỉ có một người đến từ Pháp thôi ạ.
"
Ông cụ: "Biết rồi, ông cũng chưa già tới mức hồ đồ đâu, không phải là chỉ thuận miệng nói thôi sao, dù sao thì bọn con cũng đều quen nhau ở Pháp.
Đúng rồi, cô gái đó ở cùng một thị trấn với bà con xa nhà chúng ta, đúng chứ?"
Thời Cảnh Nham: "Dạ, không nói nữa, bọn con đến rồi.
"
Khách sạn đã điều chỉnh lại sảnh tổ chức tiệc, bên trái là bàn ăn, bên phải có thể đánh bài và hát.
Bùi Ninh và David bước vào theo sau Thời Cảnh Nham, sau khi tiến vào bọn họ cũng không quan sát xung quanh, chỉ có điều tất cả ánh mắt trong sảnh tiệc đều tập trung lên người họ.
Thời Cảnh Nham chào hỏi lần lượt từng người họ hàng của mình, sau đó đi về phía ông ngoại.
Bùi Ninh quét mắt một vòng nhìn qua những người ngồi bên cạnh ông ngoại Thời Cảnh Nham, nhìn thấy Diệp Đổng, cô liền sửng sốt, trong đầu "ầm" một tiếng, đây chính là bữa tiệc liên hoan nhà họ Diệp?
Mặc dù Diệp Đổng và bà Diệp vẫn luôn giúp đỡ cô, trước đây cô cũng hay đến Bắc Kinh, nhưng Diệp Đổng sợ trong lòng cô có gánh nặng, vì vậy từ trước đến nay không đưa cô đến gặp những người họ hàng trong gia đình.
Ngoại trừ ông bà và cô của Diệp Tây Thành, những người khác cô không hề biết.
Ánh mắt của Bùi Ninh lại lần nữa nhìn về phía Diệp Đổng, đáy mắt Diệp Đổng rất ngạc nhiên hơn nữa còn đủ loại cảm xúc phức tạp khác, những người ngồi bên cạnh Diệp Đổng cũng trạc tuổi như ông, vẻ mặt kinh ngạc, không chút giấu giếm, đang nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Dường như những người này đã nhận ra cô, hoặc là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Bây giờ có chút không nói rõ được, cô không biết ông ngoại của Thời Cảnh Nham lại chính là ông nội của Diệp Tây Thành, Bắc Kinh lớn như vậy, ai có thể tưởng tượng ra được bữa tiệc liên hoan này lại là của nhà họ Diệp chứ.
Sau đó cô ấy lại nhìn đi chỗ khác, là một cô gái trẻ khí chất không tồi, cũng được gọi là xinh đẹp.
Cô gái đó cũng nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng.
Cô gái đó cô đã đoán được ra là ai, là đối tượng xem mắt hôm nay của DIệp Tây Thành, bởi vì ánh mắt của cô sớm đã quét qua người con gái ngồi bên cạnh Diệp Tây Thành.
Chỉ có điều từ đầu đến cuối cô không nhìn anh.
Giây phút này, cô chẳng thèm quan tâm đến sự bối rối, xấu hổ hay khó chịu này, chỉ nghĩ đến việc có thể biến mất khỏi đây thì tốt biết mấy.
Đúng vậy, hoàn toàn biến mất.
Cả đời này cũng không muốn gặp lại.
Không liên quan đến việc yêu hay không yêu, hận hay không hận, chỉ là không muốn gặp lại nữa.
Không muốn gặp lại người nhà họ Diệp, không muốn gặp lại đối tượng xem mắt kia, cũng không muốn gặp lại Diệp Tây Thành.
Ai cũng không muốn gặp lại nữa.
Sảnh tiệc còn có một cửa nữa, thông với nhà vệ sinh, đúng lúc bà Diệp cùng một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi nữa cũng đang từ bên đó qua đây, lúc Bùi Ninh đang nhìn về phía họ, hai người cũng đang nhìn cô.
Sau đó bà Diệp sững sờ, bước chân dừng lại.
Bùi Ninh cảm thấy từ trước đến nay bản thân mình chưa bao giờ là người thừa, nhưng giây phút này cái cảm xúc đó đã bắt đầu xuất hiện và đã lan ra dần ăn sâu vào trong máu của cô.
Bên này, Thời Cảnh Nham đang chào hỏi với những người lớn tuổi trong gia đình, bắt đầu giới thiệu hai người bạn của mình với ông.
Mặc dù ông đã 90 tuổi nhưng sắc mặt vẫn rất hồng hào, thần thái tươi tắn, lúc Thời Cảnh Nham đang giới thiệu, ông cụ đột nhiên chống gậy đứng dậy.
Những người họ hàng khác trong nhà nói không có người ngoài, không cần đứng dậy.
Ông cụ: "Vậy không được, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không liên quan đến tuổi tác, đây là vấn đề nghi lễ cơ bản nhất.
"
Thời Cảnh Nham giới thiệu: "Đây là David, đây là bạn tốt của David Bùi Ninh, bọn họ đều là những người có niềm đam mê với leo núi, và đều làm việc trong giới tài chính.
"
Ông cụ biết tiếng Pháp nên đã dùng phương thức giao tiếp của người Pháp để chào hỏi.
Bùi Ninh loạn đến chính mình, làm thế nào cũng không bình tĩnh được, sau khi nghe ông cụ nói, phản ứng của cô chậm nửa nhịp, miễn cưỡng không coi là mất lễ tiết.
Sau khi chào hỏi qua, Thời Cảnh Nham vỗ vỗ nhẹ vào vai của Bùi Ninh: "Ông ngoại, khi công ty E của bọn con ra mắt thị trường, Bùi Ninh phụ trách rohow* của ngân hàng bọn họ ở thị trường Bắc Mỹ, doanh số bán hàng lúc đó ông cũng biết rồi đó.
"
(Rohow*: bao gồm nhưng không giới hạn trong lĩnh vực chứng khoán, đề cập đến phương pháp trình diễn trực tiếp nhằm thu hút sự chú ý của các nhóm đối tượng, khiến họ quan tâm và cuối cùng đạt được doanh số bán hàng.
Một cách để phát biểu trình diễn sản phẩm, ý tưởng quảng cáo chiêu hàng, quảng bá công ty, nhóm sản phẩm hoặc ý tưởng cho người khác ở nơi công cộng.
)
Ông cụ ấn tượng rất sâu, cười nói: "Lúc đó ông đã nói với Thời Cảnh Nham, hay là đào cô gái này về tập đoàn của chúng ta đi.
" Sau đó cảm khái: "Không ngờ được là bây giờ bọn con đã trở thành bạn của nhau rồi.
"
Thời Cảnh Nham giải thích: "Bọn con cũng mới quen biết không lâu, vẫn là David nói với con, trước đó con với Bùi Ninh không thân, quan nhau qua David.
"
Bùi Ninh ngạc nhiên, hóa ra công ty E kia là của gia đình Thời Cảnh Nham, có điều dự án IPO kia là tài nguyên mà ban đầu Diệp Đổng giới thiệu cho cô.
Trong ngân hàng đầu tư, muốn để sinh tồn không quá khó khăn, ngoại trừ năng lực, cần phải có gia thế và tài nguyên nhân mạch, lúc đó thực sự là Diệp Đổng đã đem hết tất cả nguồn lực mà ông có ở nước ngoài cho cô.
Cô sợ phụ lòng Diệp Đổng, mỗi một dự án cô đều liều mạng nghiêm túc làm, công ty E đó là thành công nhất, đoàn đội của cô cũng nhận được không ít tiền thưởng.
Đi cả một vòng, lại quay về điểm xuất phát.
Bùi Ninh bất giác nhìn Diệp Đổng lần nữa, sự xuất hiện của cô hôm nay đã mang đến cho ông một sự ngột ngạt trong lòng.
Thời Cảnh Nham lại nói với ông ngoại của mình về David: "Con cùng David gặp nhau trong cuộc sinh tồn ở rừng nhiệt đới.
" Cậu ấy đem tình huống gặp nhau đó kể lại đơn giản với ông.
Những lời nói tiếp theo của ông cụ là nói với những người ở trong gia đình, "Ông đã nói rồi mà, bạn của Cảnh Nham nhất định là ai cũng đặc biệt ưu tú.
" Lời nói tràn tự hào, thậm chí còn hết lời khen ngợi cháu trai của mình.
Sau khi họ ngồi vào chỗ, mấy anh em họ trong nhà tranh nhau nhường chỗ cho họ, Thời Cảnh Nham dẫn họ ngồi chéo đối diện với ông.
Bà Diệp cùng với vị phu nhân kia cũng ngồi xuống, ngồi vào hai ghế trống bên cạnh Diệp Tây Thành.
Bùi Ninh không để ý nhìn vị phu nhân đó, vị phu nhân đó cùng đối tượng mà Diệp Tây Thành xem mắt có vài phần giống nhau, không chỉ có vị phu nhân kia mà người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Diệp Đổng cũng có vài phần giống.
Lúc này cô mới bất tri bất giác nghĩ ra, có lẽ là bọn họ là gia đình ba người.
Hai gia đình nhìn như vậy