Editor: Hèng
Beta: Song Ngư
Bùi Ninh tự phối tây trang cùng áo sơmi cho Diệp Tây Thành, do quá tập trung nên khi cửa phía sau truyền đến tiếng mở cửa, doạ cô nhảy dựng, đột nhiên xoay người, người đi vào cũng giống như cô, trong mắt đều là kinh ngạc.
Thực tế đây là lần đầu Diệp Tây Thành thể hiện bộ dạng lôi thôi lếch thếch trước mặt nhân viên của mình, vạt áo sơ mi nhăn nhúm bèo nhèo để ở ngoài quần, cúc áo cởi bỏ ra bốn cúc, lộ ra nửa ngực.
Bùi Ninh thoáng dời tầm mắt, ra vẻ trấn định, "Diệp tổng." Ánh mắt ý bảo những cái đó quần áo: "Tiệm giặt quần áo mới vừa đưa tới."
Diệp Tây Thành: "Ừ." Sau đó lại không tiếng động cởi hết các cúc áo còn lại.
Diệp Tây Thành suy nghĩ, hẳn là thư ký giao việc này cho cô, bằng không với tính cách của cô, cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy.
Bùi Ninh làm bộ như không có việc gì tiếp tục phối quần áo, đem những bộ phối tốt rồi bỏ vào tủ quần áo.
Trên giường còn một bộ chưa phối, Diệp Tây Thành đi qua lấy, lúc Bùi Ninh xoay người, anh đưa quần áo qua, chớp mắt một cái, Bùi Ninh như sinh ra ảo giác, giống như là ở nhà, vợ sắp xếp quần áo, còn chồng đứng một bên hỗ trợ.
Diệp Tây Thành mở cái tủ tám cửa ở bên cạnh, lấy ra cái áo sơ mi mới, vào phòng tắm thay quần áo, nói với Bùi Ninh: "Gọi hai phần cơm hộp." Sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Bùi Ninh: "Được." Dừng một chút, cô nhìn bóng dáng của Diệp Tây Thành: "Anh muốn ăn cái gì?".
Diệp Tây Thành dừng bước, Bùi Ninh cũng nhìn lại, vừa rồi cô theo thói quen không xưng hô Diệp tổng, đây thật không phải việc người trợ lý đủ tư cách nên làm.
Diệp Tây Thành bỗng nhiên thay đổi chủ ý, quay đầu lại nói: "Được rồi, đi ra ngoài ăn."
Bùi Ninh hơi há mồm, sau lại cái gì cũng chưa nói, gật gật đầu.
Thu thập quần áo xong, anh đã vào phòng tắm, cô lấy túi xách đi ra ngoài chờ.
Bùi Ninh ngồi trên sô pha bình phục tâm tình, cô không nên lẫn lộn bất luận cái gì giữa việc tư và việc công, một phần là vì công việc này lương cao, một phần Diệp Tây Thành là cấp trên của cô, cô cứ làm tốt bổn phận của mình là được.
Đây là điều cô nên làm.
Cô không nên nói, cứ im lặng là được.
Bùi Ninh bỏ túi xuống, đi lấy ly nước ấm đặt trên bàn cho Diệp Tây Thành.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, theo thanh âm truyền đến: "Diệp tổng." Là giọng của đàn ông.
Giờ này, chắc là Vạn Đặc trợ đến giao công việc cho cô.
Bùi Ninh: "Đến đây."
Văn phòng của Diệp Tây Thành, phải có thẻ mở cửa mới có thể vào, cô nhanh chóng đi mở cửa.
Không chờ cô đi tới cửa, Vạn Đặc nghe được tiếng tích lập tức đi vào, anh có biết Bùi Ninh, chỉ là Bùi Ninh lại không có ấn tượng đối với anh.
Vạn Đặc cười nhạt: "Bùi Ninh?" Sau đó tự giới thiệu.
Bùi Ninh: "Chào Vạn Đặc trợ, nghe danh đã lâu."
Vạn Đặc nhìn qua có vẻ lớn hơn Diệp Tây Thành không ít, dáng người cao lớn, khí độ bất phàm, cho người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
Bùi Ninh thấy Vạn Đặc cầm không ít văn kiện: "Diệp tổng ở phòng nghỉ, hẳn là sắp xong rồi."
Vạn Đặc ý bảo cô cùng nhau qua, đưa văn kiện trong tay cho cô: "Đây là hạng mục kế tiếp chúng ta muốn đầu tư, cô xem qua trước đi."
"Được." Bùi Ninh mở văn kiện ra, trố mắt.
Dự án thu mua EFG?
Thì ra Diệp Tây Thành cảm thấy hứng thú đối với dự án này.
Tập đoàn năng lượng EFG là một công ty của Đức phát triển và sản xuất pin nhiên liệu màng trao đổi sinh sản hạt nhân. Công nghệ này là hàng đầu trên toàn cầu và có các cơ sở nghiên cứu và sản xuất ở châu Á, châu Âu và châu Mỹ.
Cô đã từng làm việc trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư, sáp nhập và mua lại và các dự án IPO, và cô đã quen thuộc với các lĩnh vực kinh doanh về pin lithium (*), cơ sở hạ tầng, tài chính và cảng liên quan đến Tập đoàn Hoa Ninh.
(*) Pin Li-ion hay pin lithi-ion, có khi viết tắt là LIB, là một loại pin sạc.
Tuy nhiên, tế bào nhiên liệu màng trao đổi hạt nhân, cô thật ra chưa từng tiếp xúc qua.
Xem hết một nửa văn kiện, Diệp Tây Thành còn chưa trở ra.
Vạn Đặc bất giác nhìn về phía phòng nghỉ, chỉ là tắm rửa thôi mà, làm gì lâu đến vậy?
Anh cùng Bùi Ninh nói chuyện phiếm: "Hạng mục này không quá sức với cô chứ?"
Bùi Ninh ngước mắt, nói thật: "Bộ phận này tôi không rõ lắm cần phải nghiên cứu thêm, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc."
Vạn Đặc: " Tôi cũng không rành lắm, chỉ là hiểu biết một chút, nhưng mà sau này phương hướng phát triển chính nguồn năng lượng ô tô mới chính là nhiên liệu pin, Diệp tổng trước hết muốn tiến vào lĩnh vực này, nhưng mà hội đồng quản trị cùng những người khác lại phản đối."
Bọn họ vừa trò chuyện, Diệp Tây Thành vừa ra tới.
Nghe thấy tiếng, Bùi Ninh cùng Vạn Đặc không hẹn mà cùng nhìn qua, sau đó hai người họ theo bản năng đứng lên, ghế dựa vừa mới được xê dịch, Diệp Tây Thành ý bảo bọn họ ngồi.
Bùi Ninh chỉ liếc mắt nhìn Diệp Tây Thành một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, tầm mắt đặt ở văn kiện trên tay.
Diệp Tây Thành vừa đi vừa cài nút tay áo, không nghĩ đến Vạn Đặc cũng ở trong văn phòng.
Trong lòng Vạn Đặc như có mười vạn con ngựa chạy qua: "..."
Anh cùng Diệp Tây Thành làm việc đã nhiều năm, lần đầu tiên thấy Diệp Tây Thành mặc áo sơmi đen, trước kia bất cứ trường hợp gì, Diệp Tây Thành đều mặc sơmi trắng, đôi khi là màu xanh đen.
Đêm nay Diệp Tây Thành không chỉ thay đổi cách ăn mặc, vừa rồi Vạn Đặc nhìn kỹ Diệp Tây Thành, từ trên xuống dưới, đều là sửa soạn tỉ mỉ.
Khó trách đêm nay không cần anh sắp xếp công việc, anh tưởng chừng Bùi Ninh đã sắp xếp, hoặc là về nhà.
Nguyên nhân lại là như thế này.
Vừa rồi Diệp Tây Thành cho anh một ánh mắt, anh thật sự không nên tới.
Nhưng trước mắt có tình huống khẩn cấp cần phải có chỉ thị của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành cài lại nút tay áo, ngồi xuống đối diện bọn họ: "Còn chưa có về?"
Vạn Đặc: "Đi được nửa đường liền quay trở lại, hạng mục có chút vấn đề khẩn cấp cần phải xử lý." Anh đưa phần văn kiện trong tay cho Diệp Tây Thành. Hạng mục này là ở nước ngoài, bên kia lúc này là ban ngày, yêu cầu Diệp Tây Thành ký tên.
Diệp Tây Thành lật xem văn kiện, xử lý phương án Vạn Đặc đã đưa ra, tổng hợp lại, phương án này là tối ưu nhất, anh trực tiếp ký tên: "Vất vả rồi."
"Tôi sẽ liên lạc lại với người phụ trách phía bên kia." Vạn Đặc đứng lên.
Bùi Ninh đưa folder trong tay: "Vạn Đặc trợ, cái này."
Vạn Đặc: "Cái này không vội, trước để cô nghiên cứu, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc ý tưởng lại một chút."
Diệp Tây Thành khép bút lại, nhìn Vạn Đặc: "Cùng nhau ăn cơm đi."
Bùi Ninh ước gì Vạn Đặc cũng đi, như vậy cô cùng Diệp Tây Thành sẽ không quá xấu hổ
Vạn Đặc thầm nghĩ, tôi dám ăn sao?
Vạn Đặc lấy cớ chạy nhanh: " Tôi đã đồng ý với con trai, trước khi nó ngủ phải về nhà." Anh đi công tác ở bên ngoài hơn mười ngày, cái lý do này lại rất thích hợp.
Diệp Tây Thành gật đầu: "Về sớm một chút."
Bùi Ninh lấy túi xách cùng Diệp Tây Thành ra khỏi văn phòng, từ văn phòng đến thang máy, cả một đường đều trầm mặc.
Cửa thang máy mở ra, Diệp Tây Thành đi vào trước, anh không đi vào trong mà đi vào phía bên phải, theo bản năng đưa tay chống ở cửa thang máy cho đến khi Bùi Ninh đi vào.
Bùi Ninh mắt nhìn các con số trên thang máy, anh ấn xuống tầng một.
Diệp Tây Thành hai tay buông thõng, nhìn thẳng phía trước, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn mấy con số đang không ngừng nhảy lên.
Bùi Ninh đứng bên phải phía sau, vẫn cố tình duy trì khoảng cách.
Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn sang Diệp Tây Thành, nhưng cũng chỉ nhìn đến bờ vai của anh cùng cằm, vừa rồi khi tắm hẳn đã cạo râu, cằm cương nghị nhưng đặc biệt sạch sẽ.
Thang máy rất nhanh đã tới nơi, Diệp Tây Thành ấn mở cửa thang máy, Bùi Ninh do dự hai giây, vẫn là đi ra trước, Diệp Tây Thành theo sát cô đi ra ngoài.
Tài xế đã sớm đưa xe đứng chờ ở phía ngoài.
Bùi Ninh biết Diệp Tây Thành có một thói quen, chưa bao giờ phiền toái đến người nào mở cửa xe giúp, cho dù là tài xế của anh hoặc là vệ sĩ.
Cô liền không làm điều thừa, vòng đến sườn phía bên kia ô tô.
Bùi Ninh vừa đặt tay lên cửa xe, cửa sổ xe bỗng hạ xuống, người đàn ông mặc tây trang ngồi bên ghế phụ, hướng cô khẽ gật đầu: "Chào buổi tối Bùi tiểu thư."
Bùi Ninh: "Chào anh." Thì ra trên xe còn có vệ sĩ, cô đành phải lựa chọn ngồi ở phía sau.
Lúc cô ngồi lên, Diệp Tây Thành đã sớm ngồi xong, khuỷu tay chống ở cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ô tô chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe, người trong xe bắt đầu nói chuyện.
Mười mấy phút qua đi, Diệp Tây Thành cũng không có ý muốn giao lưu.
Bùi Ninh nghĩ vừa rồi ở văn phòng của Diệp Tây Thành xem mấy quyển nguyệt san, đều là liên quan đến Community Support Agriculture.
Cô xoay
mặt nhìn anh, "Diệp tổng."
"Ừ?" Diệp Tây Thành quay đầu lại.
Bùi Ninh: "Anh cảm thấy hứng thú với lĩnh vực " xã khu duy trì nông nghiệp"?"
Im lặng một lát, Diệp Tây Thành nói: "Xem như là vậy."
Thái độ của anh có chút miễn cưỡng, nhìn như không muốn tiếp tục câu chuyện, Bùi Ninh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không nhiều lời nữa.
Hơi xấu hổ, Bùi Ninh lấy văn kiện Vạn Đặc giao cho cô ra, tiếp tục nghiên cứu tư liệu hạng mục EFG.
Nhìn đến văn kiện cuối cùng mới phát hiện, cái hạng mục thu mua này cũng có ba công ty tham dự, trong đó có tập đoàn Hạng thị, người phụ trách cụ thể là tổng giám đốc công ty, Hạng Dịch Lâm.
Ngón tay cô vô thức cuộng lại, lật qua trang này.
Trên đường đi đến tiệm cơm, mưa rơi nhỏ, tí tách tí tách đánh vào cửa sổ xe.
Bùi Ninh vừa lúc xem xong tư liệu, bỏ vào trong túi xách.
Trời âm trầm cả một buổi trưa, bây giờ mới bắt đầu thoáng hơn.
Lần đầu tiên cô đến Bắc Kinh cũng là ngày mưa, là lúc nghỉ hè cuối năm nhất chuẩn bị lên năm hai, bác Diệp về quê ở Nam Kinh, đi vòng rất nhiều đường, từ nông thôn đưa cô lên Bắc Kinh chơi.
Ngoại trừ huyện thành của cô, đây là lần đầu tiên cô chân chính đặt chân đến thành phố.
Lần đó cô đi đến rất nhiều nơi nổi tiếng của thành phố, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời được ăn ngon như vậy, cũng chính là lúc ấy, cô gặp được Diệp Tây Thành.
Ô tô ngừng ở cửa tiệm cơm, Bùi Ninh mới hoàn hồn.
Thực ra tiệm cơm này, trước kia cô được Diệp Tây Thành dẫn đến ăn rất nhiều lần.
Ô tô dừng cách cửa tiệm cơm vài mét, mưa không lớn nên không cần phải bung dù, Bùi Ninh đẩy cửa xuống xe.
Động tác của Diệp Tây Thành so với cô còn nhanh hơn, thoáng chốc đã vào trong tiệm cơm.
Bọn họ lên lầu hai, người phục vụ cầm thực đơn đưa cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh không nhận, thuận tay đưa thực đơn cho Diệp Tây Thành.
Lúc này cô lại nhắc nhở chính mình, hiện tại cô là trợ lý của Diệp Tây Thành, bất luận cái gì cũng không thể vượt quá phận sự của mình.
Diệp Tây Thành nhìn vào mắt cô, không lấy thực đơn, nhìn về phía người phục vụ, trực tiếp gọi món.
Bùi Ninh châm trà cho Diệp Tây Thành, lúc anh nói đến "thịt thăn chua ngọt", tay cô hơi dừng lại, một lúc lại tiếp tục đổ nước.
Tiệm cơm nhà này là cửa hàng bình thường, không có cung cấp cho mấy tạp chí linh tinh, Bùi Ninh cầm giấy ăn, gấp qua gấp lại để giết thời gian.
Diệp Tây Thành ngồi đối diện, hai khủy tay chống ở mặt bàn, thỉnh thoảng không để ý vuốt ve ly trà
Lúc trước khi cô đến Bắc Kinh, anh mang cô đến tiệm cơm này ăn nhiều lần, tiệm này làm thịt thăn chua ngọt ngon nhất, cô rất thích món này.
Vừa rồi xem biểu hiện của cô, cái gì ấn tượng cũng không có, cũng không ngạc nhiên, tâm tư của cô sớm đã không đặt trên người của anh.
Trước kia lúc anh đưa cô đến đây, từ lúc ngồi xuống đến lúc ăn cơm xong, cô đều nói không ngừng.
Nói về việc học của cô, ai lớn lên đẹp trai, ai so với cô có thành tích tốt, buổi tối trong ký túc thường xuyên nói về cái gì.
Chờ đồ ăn đến, cô sẽ đứng lên, cách cái bàn nhìn trộm anh.
Hiện tại, hai người ngoại trừ trầm mặc, càng không có gì khác.
Người phục vụ bưng dụng cụ ăn cùng đồ ăn đến, Diệp Tây Thành bỏ ly nước xuống, cầm cái chén không đưa cho Bùi Ninh, buổi tối cô không ăn món chính, chỉ ăn canh dùng bữa, nói là cắt gỉam đường bột, duy trì dáng người.
Bùi Ninh hơi giật mình, nhận chén, nhìn vào cái khay trong tay người phục vụ, chỉ có một chén cơm.
Món ăn được dọn lên chính là thịt thăn chua ngọt, Bùi Ninh lấy một miếng cho vào miệng, vẫn là cái vị trước kia, cô ngước mắt nhìn về Diệp Tây Thành, thấy anh hơi rũ mắt ăn cơm.
Cô thực sự muốn hỏi một chút, mấy năm qua đi, đầu bếp nhà anh đều không đổi?
Vừa lúc Diệp Tây Thành ngẩng đầu, lời nói đến bên miệng lại theo thịt chua chua ngọt ngọt nuốt xuống.
Diệp Tây Thành như suy tư nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Bùi Ninh lại nói: "Hương vị không tồi."
Diệp Tây Thành như có như không " ừm " một tiếng, sau đó, hỏi cô: "Sống ở đâu?"
Bùi Ninh nói tên của tiểu khu, Diệp Tây Thành gật đầu, lúc sau hai người lại không nói gì.
Bùi Ninh ăn rất nhanh, lúc ăn canh cô còn cố ý ăn chậm lại chờ Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành vừa buông đũa, Bùi Ninh đứng dậy đến quầy thu ngân tính tiền.
Hai mặn hai chay còn có một canh, cũng hơn một trăm đồng, Bùi Ninh nói với nhân viên thu ngân: Cho tôi lấy hoá đơn.
Diệp Tây Thành vừa lúc đi đến phía sau cô, di động để bên tai, quên nói chuyện. Lúc anh nghe đến hai chữ hoá đơn, anh vô thức nhìn chằm chằm vào cô.
"Này? Này?" Tưởng Vân Triệu không nghe được gì, ở đầu bên kia kêu lên hai tiếng.
"Nói." Diệp Tây Thành biểu tình nhàn nhạt đi qua quầy thu ngân xuống lầu.
Tưởng Vân Triệu buồn bực: "Nói? Nói cái gì? Không phải là cậu nên nói?"
Diệp Tây Thành: "Trở về tớ sẽ gọi cậu."
Tưởng Vân Triệu: "Cậu ở đâu?"
"Tiệm cơm."
"Cùng ăn cơm với Bùi Ninh?"
Diệp Tây Thành không đáp lại, im lặng.
Tưởng Vân Triệu: "Vậy cậu đưa điện thoại cho Bùi Ninh đi, tớ vừa lúc có chuyện này muốn hỏi cô ấy."
Diệp Tây Thành đã tới dưới lầu: "Cô ấy đang ở trên lầu tính tiền."
"Cậu mang người đi ăn cơm, cậu lại kêu Bùi Ninh đi tính tiền?" Tưởng Vân Triệu nói xong chợt cười, anh hiểu được tại sao lại như thế này.
Vừa rồi lúc gọi điện thoại, Diệp Tây Thành cơ bản không để tâm đến, Bùi Ninh hoàn toàn tiến vào trạng thái của trợ lý, cô đem bữa cơm này thành cơm công việc, ăn xong liền trực tiếp đi tính tiền.
Nói không chừng ăn xong sau nàng ngày mai còn sẽ lấy hoá đơn đi lấy lại tiền.
Tưởng Vân Triệu không nhịn được, chế nhạo anh: "Tớ lại cảm thấy thứ cậu đây ăn không phải cơm, mà là cái đinh, đau cả dạ dày." Anh nói: "Đổi lại là tớ, tớ sẽ trực tiếp mang cái dạ dày đau này đi đến bệnh viện, để cô ấy quan tâm một chút."
Nói xong anh lại cảm thấy không ổn: "Như vậy cũng không được, nếu là phong cách làm việc của Bùi Ninh, nói không chừng phí đăng kí cô ấy cũng lấy hoá đơn. đến lúc đó cậu không phải là đau dạ dày, còn không phải thủng luôn dạ dày?"
Diệp Tây Thành: "..."
Bùi Ninh tính tiền xong đi xuống lầu, mưa đã tạnh, trong không khí vẫn còn phang phảng mùi bùn đất.
Diệp Tây Thành đang đứng ở cửa hành lang hút thuốc, cô cũng không lên xe trước, đứng ở cách đó không xa chờ anh, Diệp Tây Thành vừa lúc quay đầu lại, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt cô.
Diệp Tây Thành lập tức dập thuốc: "Đi thôi."