Dịch: Anh Đào
Sáng thứ bảy Bùi Ninh vẫn đi làm như thường lệ.
10 rưỡi Hạ Cạnh Nam đến tìm cô, bảo cô đi gặp khách hàng, còn nói với cô buổi họp video hôm nay có tin tức tốt.
Hạ Cạnh Nam: “Báo cáo khả thi của dự án đã được thông qua, tiếp theo đó cô sẽ tiến hành thẩm định, phân công công việc cụ thể trong đoàn đội do cô tự mình sắp xếp.”
Bùi Ninh giật mình: “Nhanh như vậy đã được thông qua rồi sao?”
Hạ Cạnh Nam: “Phong cách làm việc của mấy sếp chúng ta không phải lúc nào cũng tùy thuộc vào cô.”
Bùi Ninh: “...” Cô cười, “Bọn họ nghe được lời này còn không vội sao.”
Hạ Cạnh Nam cũng cười.
Bùi Ninh khóa cửa văn phòng lại, rời đi cùng Hạ Cạnh Nam.
Lần gặp gỡ đàm phán này với khách hàng tương đối thuận lợi, nửa tiếng đã bàn bạc xong. Đối phương giữ bọn họ ở lại dùng bữa nhưng Hạ Cạnh Nam đã kiếm cớ từ chối.
Con người Hạ Cạnh Nam ghét nhất là xã giao, Bùi Ninh biết điều này.
Nếu không phải vì kiếm tiền Hạ Cạnh Nam tình nguyện một ngày ăn ba bữa ở nhà.
Từ công ty khách hàng đi ra đã 12 giờ, Hạ Cạnh Nam chuẩn bị tìm chỗ để ăn trưa. Anh không chú trọng lắm nên trưng cầu ý kiến của Bùi Ninh.
Bùi Ninh buột miệng nói ra: “Thịt thăn chua ngọt.”
Hạ Cạnh Nam suy nghĩ: “Tôi biết một nhà hàng làm hương vị rất chính thống.” Anh ấy hòa vào lối rẽ trái, chuẩn bị quay đầu xe.
Chủ đề nói chuyện trên đường đi của hai người đều liên quan đến dự án của giáo sư Diêu, chả mấy chốc đã đến nhà hàng. Mãi cho đến khi xe dừng ở bãi đậu xe trong sân Bùi Ninh liền giật mình.
Trùng hợp như vậy, là nhà hàng tư nhân kia.
“Anh thường xuyên đến đây sao?” Cô hỏi Hạ Cạnh Nam.
Hạ Cạnh Nam: “Hai năm nay thường xuyên đến đây, bên này môi trường tốt tính riêng tư cũng cao.”
Hôm nay bà chủ cửa hàng An Văn cũng ở đây, Hạ Cạnh Nam đi đằng trước. Cô ấy không nhìn thấy đằng sau còn có một người phụ nữ, An Văn chào hỏi
với Hạ Cạnh Nam: “Giám đốc Hạ, đã lâu không gặp.”
Cô ấy vừa định nói hôm nay không có phòng bao, các phòng đều đã đầy. Lời này vừa đến bên miệng An Văn nhìn thấy người phụ nữ ở đằng sau Hạ Cạnh Nam, vậy mà là Bùi Ninh, cô ấy cười.
Bùi Ninh cười chào lại.
Hạ Cạnh Nam hỏi: “Còn phòng bao không?”
An Văn lập tức trả lời: “Còn một phòng, ở trên lầu 3.” Phòng bao đó Diệp Tây Thành vừa mới đặt, nói là muốn cùng trợ lý Vạn qua ăn cơm.
Cô suy nghĩ, Diệp Tây Thành không ăn không sao nhưng Bùi Ninh không thể nào nhịn đói được.
Nhà hàng không có thang máy, từ lầu một đến lầu ba đều là những bậc thang gỗ cổ.
Hạ Cạnh Nam đứng bên tay vịn cầu thang đợi Bùi Ninh, để Bùi Ninh đi trước, còn không quên dặn dò Bùi Ninh: “Đi chậm chút, chú ý dưới chân.”
Bùi Ninh: “Không sao đâu.”
Thân hình Bùi Ninh cao gầy, bây giờ lại còn mặc áo len dệt kim rộng rãi nên An Văn không nhìn ra cô đã mang thai ba tháng.
Có điều lúc Hạ Cạnh Nam nhắc chú ý dưới chân An Văn đã cố ý nhìn giày của Bùi Ninh, tưởng rằng là giày cao gót kết quả lại là giày bệt.
Cô nghi ngờ vài giây nhưng cuối cùng vẫn nghĩ rằng đó là cách cư xử lịch thiệp của Hạ Cạnh Nam.
Hạ Cạnh Nam và Bùi Ninh vừa lên lầu thì Diệp Tây Thành với trợ lý Vạn đến.
An Văn nhún vai: “Hai người đổi nhà hàng khác đi.”
Điều đầu tiên Diệp Tây Thành nghĩ đến chính là: “Đầu bếp chạy rồi?”
An Văn: “................................” Cuối cùng cô ấy bật cười haha, không ngờ Diệp Tây Thành bình thường lạnh lùng mà còn có một mặt hài hước như vậy.