Dịch: Anh Đào.
Diệp Tây Thành nghe thấy giọng của Tề Cận Châu lập tức bế bé Xoài ra ngoài phòng khách.
Tề Cận Châu đang uống trà bà Diệp rót, đột nhiên thấy trong lòng Diệp Tây Thành bế bé Xoài nhất thời anh ta quên mất trà nóng, đầu lưỡi suýt chút nữa bỏng.
Tất cả thất thố trong cuộc đời của anh ta đều liên quan đến Đồng Gia Hòa. Lần trước ở tiệc sinh nhật con trai Triệu Mạn Địch anh ta đem đổ giấm ở hai cái đ ĩa vào ly rượu uống, sau khi uống xong mấy người trong nhóm đã đặt cho anh ta biệt danh là Tề giấm.
Diệp Tây Thành hỏi bé Xoài có nhận ra chú này không.
Bé Xoài gật đầu, ánh mắt có chút chờ đợi nhưng lại có phần nhút nhát nhìn về phía Tề Cận Châu, giọng rất nhỏ: “Chào chú ạ.”
Giọng Tề Cận Châu khàn khàn: “Chào con.”
Diệp Tây Thành trưng cầu ý kiến bé Xoài: “Để chú Tề chơi với con được không? Chú phải đi dỗ em trai nhỏ.”
Bé Xoài không lên tiếng, có điều gật đầu.
Tề Cận Châu vội đặt ly trà xuống, bước nhanh qua đó đón bé Xoài.
Bé Xoài ở trong lòng Tề Cận Châu bị hạn chế lại chật chội, hai ngón tay móc vào nhau hết nhìn đồng hồ của chính mình lại nhìn mặt Tề Cận Châu. Lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta, cô bé lại nhanh chóng dời đi chỗ khác, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu.
Cô bé muốn gần gũi với Tề Cận Châu nhưng lại không giải thích được sự sợ hãi, cảm giác rất kì lạ.
Tề Cận Châu không chú ý đến những hành động nhỏ của bé Xoài, anh ta đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cảm giác mình như là Hạng Dịch Lâm thứ hai vậy, không biết xấu hổ.
Trong đáy lòng anh ta đang thầm xem thường chính bản thân mình, cuối cùng cũng sống thành dáng vẻ của Hạng Dịch Lâm.
Ban đầu anh ta xem thường Hạng Dịch Lâm bao nhiêu thì bây giờ lại bị vả mặt bấy nhiêu.
“Chú ơi.” Bé Xoài chọc chọc vai anh ta, cảm giác hình như anh đang thất thần.
Tề Cận Châu hoàn hồn, cười.
Anh ta không biết nên nói gì với bé Xoài, sợ bản thân không cẩn thận lại hỏi phải chuyện không nên hỏi nên dứt khoát không nói gì, mở điện thoại của mình đưa cho bé Xoài chơi.
Bé Xoài không có hứng thú với điện thoại của anh ta, cũng không muốn điện thoại của người khác: “Mẹ không cho cháu lấy điện thoại của người khác, cảm ơn chú.”
Từ trước đến giờ Tề Cận Châu đều không ở chung với
trẻ nhỏ, cũng không biết làm thế nào để dỗ trẻ nhỏ chơi, điều duy nhất anh ta nghĩ được chính là: “Nói cho chú biết, con thích chơi đồ chơi nào? Lần trước con tặng chú socola, chú lại tặng con một món quà có được không?”
Bé Xoài vẫn lắc đầu: “Những thứ mà cháu thích mẹ đều mua cho cháu, cháu thích nhất là Transformers.”
Nói rồi giọng nói cô bé mang theo chút phấn khích không tài nào diễn tả được: “Bố cháu cũng thích Transformers, đợi bố đi công tác về cháu có thể chơi cùng bố rồi. Trong nhà cháu có rất nhiều rất nhiều đồ chơi Transformers, là mẹ mua làm quà sinh nhật cho bố và cháu. Cháu đã góp được rất nhiều tiền, đợi bố trở về cháu sẽ mua cho bố transformers tốt nhất.”
Bố, chữ này đã hoàn toàn đẩy Tề Cận Châu xuống 18 tầng địa ngục. Vốn dĩ anh ta muốn nói nếu cháu đã thích transformers như vậy, transformers kia của chú vẫn ở trong nhà, lần sau về nước sẽ mang về cho cháu.
Giây phút này anh ta không thể không đối diện, bé Xoài là con của Đồng Gia Hòa và người khác.
Mà mặc dù anh ta muốn gần gũi với bé Xoài hay tặng quà cho cô bé cũng đều vượt quá.
Anh ta đang nghĩ, nếu như một ngày nào đó Hạng Dịch Lâm gặp được con của Bùi Ninh, Hạng Dịch Lâm sẽ làm như nào?
Có lẽ chỉ đứng từ xa nhìn, sẽ không đi lên làm phiền.
Mà bây giờ anh ta đang làm gì chứ?
Thật ra anh ta còn không bằng Hạng Dịch Lâm.
Bên trong phòng bệnh, Bùi Ninh đang nói chuyện với Đồng Gia Hòa lúc sinh con phải chịu bao nhiêu dày vò, cô đang truyền oxytocin, đau đến mức nắm chặt lấy gối.
Đồng Gia Hòa nói đến chính mình: “Em cũng sợ đau, lúc sinh bé Xoài em khóc mấy tiếng liền.” Không chỉ là đau, giây phút đó sự nhớ mong và tuyệt vọng đã bùng lên, cuối cùng cô ấy cũng tìm được lý do để khóc nức nở.
Cô ấy nhìn Bùi Ninh đau đến lợi hại, đứng dậy cáo từ: “Đợi chị xuất viện về nhà em lại đi tìm chị, để em bảo Diệp Tây Thành đi vào.”