Dịch: Anh Đào.
Bé Xoài nghe thấy Tề Cận Châu nói nhớ, còn vô cùng nhớ, trong lòng ngọt ngào giống như được ăn mấy viên kẹo, tâm trạng buồn bã ngày hôm nay ngay lập tức được chữa khỏi.
Cô bé hy vọng chú Tề là bố của mình biết bao, như vậy thì ngày nào cô bé cũng được nghe những lời này.
Cô bé chọc ngón tay, tâm trạng vui vẻ vừa rồi ngay lập tức bị sụp đổ.
“Xoài?” Tề Cận Châu đợi cả nửa ngày, cho rằng cô bé sẽ nói gì đó với anh, nhưng bên kia vẫn luôn im lặng.
Bé Xoài hoàn hồn: “Chú Tề, cháu có thể hỏi chú một câu hỏi không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
“Chú Tề, chú có bạn gái chưa vậy?” Sau khi hỏi xong, trong lòng bé Xoài liền cảm thấy bồn chồn, nếu như có bạn gái rồi có phải là sắp kết hôn rồi không?
Bởi vì chú Tề là người lớn, mà người lớn thì phải kết hôn.
Kết hôn sẽ có em bé, về sau chú Tề sẽ không đến thăm bé nữa.
Nghĩ đến đây cô bé lại rơi vào vòng lặp bi thương không lối thoát.
Tề Cận Châu không biết vì sao đột nhiên bé Xoài lại hỏi cái này, có điều vẫn nghiêm túc trả lời: “Chú Tề không có bạn gái, vẫn còn độc thân.”
Không có bạn gái?
Ánh mắt bé Xoài sáng lên: “Vậy bạn gái chú đâu ạ?”
Tề Cận Châu: “Chia tay rồi.”
“Ồ~~~” Bé Xoài không hề hay biết giọng nói của mình đã bay theo chiều gió: “Giống như cháu và Tưởng Dịch Sơ, chia tay rồi đúng không ạ?”
Tề Cận Châu bật cười, nói đúng vậy.
Ngay lập tức bé Xoài đã s.ốn.g lại, tâm trạng không vui trước đó cũng không còn nữa, cô bé nhảy tại chỗ mấy cái, còn xoay mấy vòng.
“Xoài?” Tề Cận Châu lại không nghe được giọng cô bé.
Bé Xoài suýt chút nữa thì hoa mắt, nằm sấp xuống giường, cô bé cười: “Chú Tề, cháu đây.”
“Con gọi điện thoại cho chú có chuyện gì sao?” Tề Cận Châu hỏi.
Bé Xoài gãi trán, hình như không có chuyện gì: “Chính là muốn nói với chú, cháu nhớ chú rồi.”
Trái tim Tề Cận Châu đã tan thành một vũng nước, đời này không còn gì hối tiếc.
“Xoài?”
“Cốc cốc cốc” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là Đồng Gia Hòa, cô đã làm xong xôi xoài, “Bảo bối? Ăn cơm thôi nào, sao lại khóa trái cửa vậy?”
“Dạ, mẹ, con đến đây.” Bé Xoài lại nhỏ giọng nói với Tề Cận Châu là cô bé t.rộ.m lấy điện thoại của mẹ gọi cho anh, dặn anh nhất định đừng nói cho người khác biết.
“Chú Tề, cháu sẽ rất nhớ chú đó, ngày mai cháu lại gọi điện cho chú, chúc chú ngủ ngon.”
“Chú Tề cũng nhớ con, ngủ ngon bảo bối.”
Khóe miệng Tề Cận Châu khẽ nhếch, nhớ đến câu vừa rồi của bé Xoài, cháu sẽ rất nhớ chú đó.
Chữ “đó” ngập tràn sự đáng yêu và đẹp đẽ của trẻ con, chảy thẳng vào đáy lòng anh.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm Bắc Kinh hôm nay đẹp đến lạ thường.
Năm ngày liên tiếp cứ đến 9 giờ là bé Xoài sẽ gọi điện cho anh, mà Tề Cận Châu từ 8 giờ tối đã bắt đầu một lòng một dạ chờ điện thoại.
Loại cảm giác này rất thần kì, năm đó cùng Đồng Gia Hòa yêu đương anh cũng không kiên nhẫn như vậy.
Đồng Gia Hòa đã sớm phát hiện ra sự khác thường của bé Xoài, mỗi tối từ tiệm sách về bé Xoài đều muốn ăn khuya, còn chọn những món vô cùng phức tạp. Có những lúc cô bận bịu trong bếp nửa giờ, bé Xoài đều lấy điện thoại của cô ở trong phòng không ra ngoài, lần nào cô cũng phải gọi con bé.
Tối nào bé Xoài cũng ăn ở tiệm sách, căn bản không ăn được đồ ăn đêm, ăn tượng trưng mấy miếng bắt đầu đẩy bát đũa, ngày hôm sau lại tiếp tục gọi món khác.
Đồng Gia Hòa còn phát hiện mấy ngày nay bé Xoài như biến thành người khác, ngày nào cũng vui vẻ hihi haha. Đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng nói tính cách Xoài cởi mở hơn nhiều, đã nguyện
ý chơi với những bạn nhỏ khác.
Đồng Gia Hòa nhìn vào lịch sử cuộc gọi, tất cả đều là cuộc điện thoại cô gọi đi.
Cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, đăng nhập vào trang web lấy hóa đơn điện thoại của mình ra kiểm tra. Hóa đơn không có gì, số điện thoại của Tề Cận Châu bất chợt xuất hiện.
Số điện thoại này anh vẫn luôn dùng, mấy năm nay không đổi, cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô nhìn lịch sử cuộc gọi mấy ngày nay, cuộc gọi dài nhất của hai người kéo dài 40 phút.
Tề Cận Châu không phải người kiên nhẫn như vậy, có chuyện gì để nói với đứa trẻ 6 tuổi chứ?
Trong 40 phút đó hai người đã nói những chuyện gì?
Tối nay về nhà bé Xoài vẫn luôn ngâm nga giai điệu bài hát, đi đường vô cùng vui vẻ.
Đồng Gia Hòa mặt không biến sắc nhìn cô bé: “Xoài, hôm nay ở nhà trẻ có chuyện gì vui sao? Có thể chia sẻ một chút với mẹ không?”
Bé Xoài vội thu lại khuôn mặt vui vẻ đó, còn giả vờ nghĩ một lúc: “Không có gì ạ, dù sao thì chơi cùng với các bạn rất vui ạ.”
Cô bé lại gọi đồ ăn đêm như mọi khi: “Mẹ ơi con đói rồi, muốn ăn ạ.”
Đồng Gia Hòa ngắt lời cô bé: “Hôm nay mẹ không có thời gian làm cho con mất rồi.”
Bé Xoài đơ ra, xoa xoa đôi bàn tay nhỏ của mình, vậy thì phải làm sao đây? Chú Tề còn đợi bé gọi điện thoại cho chú nữa.
Đồng Gia Hòa ngồi xổm xuống, thương lượng với cô bé: “Mẹ bổ cho con hoa quả ăn có được không nào? Hôm nay mẹ rất bận, chút nữa còn phải tăng ca nhập hóa đơn. Mẹ tắm cho con trước sau con lên giường chơi game một lúc nhé.”
Bé Xoài gật đầu liên tiếp, nói được ạ.
Vừa rồi dọa chết bé rồi, bé còn tưởng hôm nay không được nghịch điện thoại nữa.
Bé Xoài đến hoa quả cũng không ăn, đòi đi tắm.
Đồng Gia Hòa biết bé Xoài vội vàng như vậy là muốn nhanh chóng gọi điện cho Tề Cận Châu, cô lắc đầu, đúng là cha con thiên tính.
Chiều nay cô do dự mấy tiếng liền, rốt cuộc có nên để bé Xoài tiếp tục liên lạc với Tề Cận Châu hay không?
Đấu tranh, mâu thuẫn.
Cuối cùng cô vẫn quyết định cứ coi như là không biết chuyện gì.
Đồng Gia Hòa tắm cho bé Xoài, sấy khô tóc cho cô bé, ôm cô bé lên giường: “Bảo bối, ngủ sớm nhé.” Sau đó đưa điện thoại của mình cho cô bé.
Bé Xoài ngoan ngoãn đồng ý: “Con chỉ chơi 10 phút thôi ạ.”
Đồng Gia Hòa xoa đầu, hôn trán cô bé, sau đó đóng cửa rời đi.
Mẹ đi rời, cô bé không kịp đợi vội vàng mở điện thoại lên gọi điện cho Tề Cận Châu.
Tề Cận Châu đã sớm làm xong việc, đang ở thư phòng đợi điện thoại. Khi nhạc chuông vang lên sự mệt mỏi trong ngày dài lập tức biến mất, cũng cảm thấy cả ngày vô cùng tốt đẹp.
“Chú Tề, cháu nhớ chú rồi.”
Mỗi ngày bé Xoài đều bắt đầu cuộc trò chuyện bằng câu này.
Tề Cận Châu cười: “Chú cũng nhớ con, cả ngày đều nhớ.”
....
(Còn tiếp)