Ngày dự tính sinh của Thương Ngôn là cuối tháng 11 nhưng cách ngày sinh dự sinh khoảng mười ngày nước ối của cô bị vỡ.
Tối hôm ấy trước khi ngủ, cơ thể của cô rất bình thường. Sau khi uống sữa xong cô tùy ý dựa vào người Tần Mục nghe anh đọc truyện cho mình và cục cưng trong bụng nghe.
Nhưng tới một giờ sáng, cơn đau kịch liệt từ bụng truyền đến. Thương Ngôn cảm nhận được có dòng nước ấm chảy ra thấm ướt bắp đùi một mảng. Cô còn tưởng bản thân ngủ mơ cho tới khi sờ tay xuống đụng vào chất lỏng đầu óc trống rỗng một giây rồi tỉnh ngủ.
Cô lay nhẹ Tần Mục bên cạnh, anh nháy mắt mở mắt ngồi dậy hỏi cô: “Sao vậy? Có phải lại bị chuột rút không?”
“Không có, em bị vỡ nước ối.” Thương Ngôn chịu đựng cơn đau, hàng lông mi dài rũ xuống, “Tần Mục, có lẽ em sắp sinh rồi.”
“Trước tiên em đừng hoảng hốt, để anh chuẩn bị mọi thứ đưa em đi bệnh viện.”
Tần Mục giúp cô ổn định cảm xúc, tức tốc lấy quần áo mặc thêm cho cô rồi bế Thương Ngôn lên đặt ở ghế phụ thắt dây an toàn đầy đủ sau đó đi thẳng tới bệnh viện.
Vòng VIP tại bệnh viện đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ do Thương Ngôn không muốn ở trong bệnh viện nên hai người mới tính toán cách ba ngày trước thời điểm dự sinh sẽ vào ở không nghĩ tới cô sinh sớm như vậy.
Vừa đưa vào bệnh viện, nhân viên cứu hộ đã đẩy cô tới phòng kiểm tra.
Bác sĩ phụ khoa cùng hộ sĩ đều có mặt, chủ nhiệm khoa như thường lệ tiến hành kiểm tra rồi mới tuyên bố: “Đã mở được năm phân, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Cơn đau nhức ngày càng ập tới nhiều hơn, Thương Ngôn lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô cảm giác có vô số kim châm sắc nhọn đâm vào bụng. Đau đớn khiến cô muốn ngất đi.
Tần Mục một bên nắm chặt lấy tay cô, tựa như truyền đến năng lượng cũng như chia sẻ đau khổ với cô. Anh ngoại trừ ở bên cạnh quan sát thì không thể làm gì.
Nghe cô khóc lóc, kêu gào thảm thiết khiến Tần Mục vô cùng hối hận khi quyết định để cô sinh con sớm như vậy. Tựa như Thương Ngôn hiểu được nỗi lòng anh, cô hít một hơi thật sâu cố gắng nói: “Tần … Tần Mục.”
“Em không có sợ, em nhất định sẽ bình an sinh cục cưng ra nên anh đừng lo lắng.”
“Anh không lo lắng.” Trong mắt anh đã ươn ướt nước, miễn cưỡng cười với cô, “Vậy nên em đáp ứng anh phải an toàn bước ra khỏi phòng sinh.”
“Vâng.” Thương Ngôn đau tới mức ý thức không còn tỉnh táo.
Thương Ngôn được đưa tới phòng sinh, hạ sinh đứa bé thuận lợi. Tiểu hộ sĩ ôm đứa bé cho cô nhìn một chút.
Cục cưng gương mặt nhiều nếp nhăn, mắt chưa có mở, ngũ quan không quá rõ ràng giống ai. Nhưng Thương Ngôn xem mãi không đủ.
Tiểu hộ sĩ đi rồi Tần Mục mới bước vaò phòng bệnh đưa cho cô bát canh ấm. Thương Ngôn cố gắng uống vài ngụm mới nói chuyện.
“Tần Mục, anh có thấy em rất kiên cường không? Em đáp ứng hẹn ước giữa chúng ta hơn nữa còn cố gắng không khóc!”
“Em rất giỏi.” Tần Mục xoa đầu cô, múc thêm ít canh đưa tới môi Thương Ngôn.
Đợi cô uống xong bát canh mới lau miệng, hạ gối xuống giúp Thương Ngôn.
Cô nằm trên giường nhỏ giọng thương lượng với anh: “Tần Mục, anh định đặt tên gì cho con chúng ta?”
Tần Mục mỉm cười hỏi ngược lại cô: “Em muốn cục cưng tên là gì?”
“Hm …” Thương Ngôn đăm chiêu suy nghĩ, “Em chỉ nghĩ ra những cái tên đáng yêu như Bánh Trôi Nhỏ thôi. Tên của bảo bối giao cho anh, còn nhũ danh em phụ trách được không?”
Thấy anh gật đầu, Thương Ngôn vui vẻ suy nghĩ nhũ danh cho cục cưng sau đó mới quyết
“Tần Mộ Ngôn.” Tần Mục xoa xoa tay cô, cúi đầu hỏi: “Em thấy tên này thế nào?”
Thương Ngôn sửng sốt vài giây, đọc cái tên này vài lần đột nhiên hiểu ý nở nụ cười rực rỡ: “Em thấy tên này rất hay.”
Tần Mục gật đầu, đem rèm cửa kéo ra, để những tia nắng chiếu xuống. Rất nhanh Thương Ngôn lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ sâu Thương Ngôn nghe được anh thủ thỉ bên tai mình.
“Cảm ơn em đã không làm trái với ước định của chúng ta.”
Mười giờ sáng hôm sau, tin tức Thương Ngôn hạ sinh bảo bối nhanh chóng truyền lên mạng xã hội. Có vài phóng viên đứng ở cửa bệnh viện săn tin tức.
Đến buổi chiều, bạn bè thân thiết lục đục đến thăm cô.
Tống Tư Hạo lúc tới ôm một bó hoa lớn đem vào phòng bệnh. Năm lần bảy lượt đề nghị muốn làm cha nuôi của bảo bối nhưng đều bị Tần Mục nhẫn tâm cự tuyệt.
Triệu Tĩnh Di nhân lúc đi khám thai đứa bé thứ hai tiện đường rẽ vào phòng bệnh của cô chân thành nói: “Ngôn Ngôn, bảo bối thứ hai nhà mình là con gái. Quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, cậu để cục cưng nhà cậu hứa hôn với bảo bối nhà mình đi. Mình tin rằng gen Ảnh đế Tần nhà cậu tốt như thế, con trai hai người về sau sẽ có nhan sắc điên đảo lòng dân.”
Thương Ngôn chỉ cười, trêu trọc cô ấy.
Triệu Tĩnh Di rời đi một lúc thì Cố Tinh Hà cùng Khương Uyển bước vào. Bọn họ thống nhất với nhau tặng cô một phong bao lì xì lớn. Thậm chí Cố Tinh Hà còn trêu đùa: “Tặng chị phong bao này coi như trả cả vốn lẫn lãi những gì chị tặng em.”
Thương Ngôn nghi ngờ nhìn bọn họ: “Hai người … bên nhau lúc nào? Sao một chút mình cũng không biết?”
“Chị đừng bất ngờ, bọn em mới hẹn hò từ tối hôm kia thôi.”
Cố Tinh Hà còn muốn nói vài lời nhưng bị Khương Uyển liếc mắt liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Khương Uyển tới gần đau lòng nhìn cơ thể Thương Ngôn, thay cô ưu thương, “Chờ cậu khỏe lại, sẽ phải tập luyện bao nhiêu mới khôi phục được vóc dáng chứ?”
Thương Ngôn thở dài một hơi: “Những chuyện đau lòng tốt nhất cậu không nên đề cập tới.”
Chờ mọi người tới thăm về hết, Thương Ngôn mới chụp ảnh bảo bối phát Weibo.
@ Thương Ngôn V: Chào mừng Bánh Bao Nhỏ ra đời ~
Tần Mục rất nhanh chia sẻ lại bài viết này của cô. Mọi người ai nấy đều bình luận chúc phúc, không ít fans hỏi tên thật của bảo bối là gì.
Ảnh đế cao lãnh trước này ít dùng Weibo lần này lại trả lời câu hỏi của fans: Tần Mộ Ngôn.
Các fans không hề bất ngờ nữa họ đã quen với hành vi cẩu lương, thương vợ yêu con của Tần Mục.
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tuần, cuối cùng Thương Ngôn có thể xuất viện. Sau khi xuống xe, Tần Mục một tay bế bảo bối một tay nắm lấy tay cô. Dưới ánh chiều tà bóng dáng một nhà ba người trải dài trên mặt đường.