Hai người đứng trước cửa ra vào gõ cửa, Trần Thiện Gia không nhịn được nói: “Không phải người này đang làm chuyện xấu gì đấy chứ? Lâu vậy rồi mà không thấy ra mở cửa.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Du kéo khóa quần lên, chậm rãi đi ra, nhìn qua mắt mèo thấy người tới là ai, anh ngẩn ra.
Bên dưới.
Côn thịt vừa bắn một phát xong chợt phồng lên, đanh lại.
Anh mở cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Thiện Gia thoáng hoảng hốt khi nhìn thấy mặt đối phương, cậu ta đẩy cửa ra, đi vào nhà: “Làm gì thế hả? Tôi là chủ nhà này, tôi đến xem thử xem, anh không để nhà cửa bừa bộn đấy chứ? Cái gì đây? Bày nhiều dụng cụ thế này trông ghê quá, anh là thợ rèn à?”
Trình Du dựa người vào cửa hút một điếu thuốc, híp mắt lại, không nói tiếng nào, ánh mắt hờ hững hoàn toàn không nhìn cậu ta.
Trần Thiện Gia cảm thấy người này nhìn là biết là hạng lưu manh, cậu ta lạnh lùng chỉ vào mặt anh dặn: “Nhà đối diện là chú Lâm của tôi, quan hệ của hai nhà chúng tôi rất tốt, tôi sẽ nhờ nhà họ trông chừng anh thật chặt, anh cẩn thận đó, đừng có làm hỏng tường và đồ đạc trong nhà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Du liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Sau đó, anh chuyển mắt sang nhìn cô gái đứng ở cửa ra vào không định đi vào nhà.
Anh thở ra một hơi khói thuốc, giọng trầm khàn, ồm ồm nói thật nhỏ: “Ừm. Phải trông chú thật kỹ.”
Cô không có thói quen nhìn ngó chuyện riêng tư của người khác nên chỉ đứng ở cửa ra vào, không đưa mắt nhìn lung tung, thấy Trình Du nhìn về phía mình, trong lòng cô thoáng yên tâm, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn. Một lúc lâu sau, dường như chợt nhìn thấy gì đó, cô chỉ hờ tay giữa không trung, hỏi:
“Chú, chỗ đó của chú có giấu thứ gì à?”
Giữa hai chân của anh căng phồng.
Giấu thứ gì à?
Trình Du hút một hơi thuốc thật sâu, suýt sặc, ngón cái xoa mạnh huyệt thái dương, cố gắng kìm nén không bắn, anh bỗng hồi tưởng lại dáng vẻ run rẩy của cô trong lúc ngủ mơ.
Trong lúc mơ màng, cô nũng nịu khóc thút thít, mơ màng ai oán kêu: “Hức... Hức... Ư ư… Ư ư ư…”
Cô khóc đến độ làm tim anh thắt lại.
Hôm đó anh liếm cho cô một hồi lâu, làm cô phun hai lần, đúng là nhạy cảm quá đáng.
Trình Du không đáp, anh quay mặt đi, mở tủ lạnh, lấy một quả đào đưa cho cô, nói: “Rửa rồi đấy, ăn đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhận lấy, lúng túng không nói nên lời.
Cầm trên tay.
Không ăn.
“Ăn đi.” Trình Du nói khẽ.
Lâm Yêu Yêu mấp máy môi, đành phải cắn một miếng nhỏ, sau đó mắt sáng lên, đào rất ngọt, cô ngượng ngùng cắn thêm một miếng nữa.
“Cám ơn chú.” Cô gật đầu nói.
Trình Du nhìn cô rồi bỗng đưa tay vuốt tóc cô, mái tóc mềm có vài sợi bướng bỉnh cọ vào lòng bàn tay anh, anh thoáng dừng lại, nói: “Ừm.”
Trần Thiện Gia còn định tiếp tục bới lông tìm vết để lải nhà lải nhải.
“Cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu có chuyện gì thì để người nhà cậu tới nói chuyện, tay cậu là để viết chữ, miệng là để đọc sách, chứ còn đánh đấm hay đấu khẩu thì… Cậu không làm nổi đâu.” Trình Du híp mắt, nhìn cậu ta bằng ánh mắt anh nặng nề, chậm rãi nói với Trần Thiện Gia một câu.
Thấy mặt Trần Thiện Gia nặng như chì vì ăn phải quả đắng, Lâm Yêu Yêu cắn trái đào bắn nước ra xung quanh, tâm trạng không hiểu sao bỗng thấy khá hơn.
Chỉ có điều, tới lúc định về nhà, Lâm Yêu Yêu mới đột nhiên phát hiện ra mình quên mang chìa khóa.
Cô gõ cửa, không có ai ra mở.
Mẹ Lâm vẫn chưa về à?
Cô bỗng nghĩ ra chuyện gì