Tạ Trạch Duyệt không đáp lời, đồng tử co lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Linh.
"Con trai."
Hứa Linh khẽ ừ một tiếng, một tay vặn nắp cốc nước, đặt lên bàn bên cạnh giường, nói: "Thật ra hồi bé tôi và cậu ấy đã từng gặp nhau rồi, sau này mới trở thành bạn học."
Tạ Trạch Duyệt đứng cạnh không nói gì, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nhìn rõ hết biểu cảm của cậu.
"Sau đó thì sao?" Hắn bình tĩnh nói: "Thế cậu thì sao? Cậu thích cậu ta không?"
"Hả?"
Hứa Linh ngạc nhiên nhìn hắn: "Cậu đang nói gì thế? Điều này xảy ra được sao?"
Thật kỳ lạ.
Hứa Linh cười, vươn tay nâng cằm hắn lên: "Tôi mà thích cậu ấy thì còn chuyện gì của cậu nữa?"
Tạ Trạch Duyệt ngẩn ra, tựa vào giường cậu, nhìn cậu, khóe môi cong lên, nắm lấy bàn tay giữ cằm mình của Hứa Linh, siết chặt: "Thật chứ?"
"Giả đấy."
Hứa Linh cười, không biết cậu nghĩ gì.
Tạ Trạch Duyệt không nói nữa, không có phản ứng gì, im lặng chốc lát rồi nói: "Dù cậu ta thích cậu thật cũng vô ích."
Hứa Linh giương mắt lên nhìn hắn.
Tạ Trạch Duyệt thong dong, bình tĩnh bổ sung: "Dù sao cũng không theo đuổi được."
"..." Có vẻ Hứa Linh đã hiểu hắn nghĩ theo chiều hướng nào rồi.
"Vì cậu có bạn gái rồi."
Hắn cúi đầu xuống, hơi nghiêng người, nhét chân cậu vào trong chăn, mỉm cười: "Tôi nói đúng không?"
"..."
Hứa Linh lạnh lùng khen ngợi: "Cậu đúng là một người cực kỳ thông minh."
Cậu bắt đầu hối hận trước kia dùng "Có bạn gái" để yểm trợ rồi.
Chuông nghỉ trưa vang lên.
Một khúc nhạc violin dài, ồn ào xôn xao, như tiếng sóng vỗ.
Có tiếng bước chân, vội vàng chạy qua trước cửa.
Một lát sau, cửa phòng không đóng chặt bị ai đó ở bên ngoài đẩy ra.
Đứng ngoài cửa là người vừa thấy hai người "chiến tranh lạnh" – Tưởng Diên, cậu ta ngó đầu vào, hỏi: "Tôi có thể đi vào không? Hai người...!có tiện không?"
Khóe mắt nhìn thấy Tạ Trạch Duyệt ngồi trên giường Hứa Linh, dựa vào nhau rất gần, nhìn từ bóng lưng rất giống đang gây trò quấy rối người khác.
"..."
"Không tiện." Hứa Linh lạnh lùng nói.
"Tiện chứ." Tạ Trạch Duyệt nói.
Hai người đồng thời mở miệng.
Hứa Linh lườm hắn một cái: "..."
Tạ Trạch Duyệt sờ mũi, có chút lúng túng.
"Aigo, được." Tưởng Diên đi vào, nghe lời đoán ý, "Hai người làm hòa rồi?"
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Hứa Linh: "Không."
Tạ Trạch Duyệt: "Bọn tôi cãi nhau sao?"
Hai người đồng thời nói rồi lại đồng thời im lặng, liếc mắt nhìn nhau rồi không kìm nổi nữa, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt.
...!Thế này là không có chuyện gì lớn đâu.
"Tôi đã bảo mà, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa." Tưởng Diên hài lòng nhìn hai bọn họ, khóe mắt ngó tới kẹo bạc hà trên bàn Hứa Linh, không nhịn được cầm lên, nói: "Ôi, kẹo của ai thế này? Tôi ăn được không? Nhai cho đỡ chán."
"Không được."
Bàn tay thon gầy cầm túi lên, đưa đến trước mặt Hứa Linh, chủ nhân của bàn tay lười biếng nói: "Cái này mua cho Hứa Linh."
"..."
Tưởng Diên nhìn cái đồ bị sắc đẹp mê hoặc thần hồn điên đảo, nghĩ hắn đúng là có tiền đồ.
Sao trước kia không phát hiện hắn lại là người mất lý trí trước người khác thế nhỉ?
"Thế vừa nãy là thế nào?" Tưởng Diên tò mò nói: "Sao ông lại đắc tội Hứa Linh rồi?"
Cậu ta hỏi xong thì nhìn sang Tạ Trạch Duyệt và Hứa Linh.
Hai bọn họ nhìn nhau có bầu không khí không nói ra được, cảm giác "hai người bọn họ có tình anh em" vẫn tồn tại.
Tạ Trạch Duyệt không nghĩ rõ ràng được.
Trông Hứa Linh có vẻ cũng không để ý tin đồn giữa hai người.
Hắn im lặng hai giây mới nói: "Chắc không phải tại tôi đâu nhỉ? Có con trai theo đuổi cậu ấy nên tâm trạng cậu ấy mới không tốt?"
Hứa Linh bỗng mỉm cười, nhìn Tạ Trạch Duyệt: "Có người theo đuổi tôi, tại sao tâm trạng tôi lại không tốt?"
Tạ Trạch Duyệt nhìn mặt cậu: "Vì cậu có bạn gái rồi."
Vì thế sẽ rắc rối.
Hứa Linh: "..."
Lại vòng về rồi.
Giỏi thật.
Cậu cười gượng hai tiếng, quay lưng về đám người sốt ruột, nằm xuống, nói: "Tôi muốn đi ngủ."
Tạ Trạch Duyệt nhìn Tưởng Diên, nói nhỏ: "Cậu ấy muốn ngủ.
Cậu về đi, khẽ khàng thôi."
Tưởng Diên: "..."
Đệt.
Cậu ta đúng là dư thừa.
...
Buổi chiều nắng to.
Ling...
Tiếng chuông phòng thi vang lên, trong hội trường, thí sinh nối đuôi nhau đi ra.
Ánh chiều tà trải dài khiến kiến trúc phong cách Gothic đổ bóng dài, trên sân cỏ, ô hơi nước mở to, mấy nhân viên chăm sóc cây cảnh cắt tỉa bụi cây, không khí vẩn vương mùi cây cỏ.
Hứa Linh thu dọn máy tính, túi bút, tới phòng học lấy cặp sách của mình, cầm điện thoại lên.
Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Cậu cúi đầu, kiểm tra từng cái một.
Lâm Hoành:
[Các cậu thi xong chưa?]
[Cuối tuần ra ngoài không?]
[Tôi muốn gặp cậu.]
Cậu chưa trả lời.
Lúc ra khỏi phòng thi, tay cậu bị ngón tay ấm áp kéo lại, ánh sáng bị bóng ai đó cản trở.
"Thi xong môn cuối rồi.
Ra ngoài chơi không?"
Tạ Trạch Duyệt ở cửa chờ cậu.
Hứa Linh vừa đi ra đã bị hắn kéo tay lại.
Tạ Trạch Duyệt đeo cặp sách ở một bên vai, mặc áo khoác đen, không kéo khóa lên mà để phanh rộng, ngón tay dài luồn vào kẽ tay Hứa Linh.
"Có bạn hẹn tôi rồi." Hứa Linh nhìn hắn, nói: "Có lẽ hôm nay sẽ về sớm."
"Bạn?" Mắt Tạ Trạch Duyệt hơi tối xuống, trầm