Ban đêm có gió, rất lạnh, Hứa Linh kéo cao cổ áo, tay cầm quyển sách kia, đi bên cạnh Tạ Trạch Duyệt.
Hai người đều im lặng, mỗi người nghĩ vấn đề của mình.
Hứa Linh hoảng hốt tim đập loạn nghĩ, toang rồi, những hành vi trước kia sẽ không bị hắn nhận ra mình thích hắn chứ.
Tạ Trạch Duyệt nghĩ, hắn phải theo đuổi Hứa Linh thế nào đây.
Trong sự yên lặng ấy.
Hứa Linh nghe thấy thiếu niên đi bên cạnh đột nhiên nói: "Tôi có thể nắm tay cậu không?"
Hứa Linh ngây người.
Cậu nhìn Tạ Trạch Duyệt, chớp mắt mấy cái, không biết tại sao lại hơi nóng mặt: "Hả?"
Không phải trước kia muốn nắm là nắm luôn sao?
"Được, được chứ."
Hứa Linh thò cái tay còn lại trong túi áo khoác ra, Tạ Trạch Duyệt nhanh chóng duỗi tay ra nắm lấy tay cậu, bàn tay ấm áp bao bọc ngón tay thon dài trắng nõn của Hứa Linh.
Đột nhiên yên tĩnh.
Một chiếc là rơi từ trên cây xuống, đáp xuống mặt đất.
Mèo nhỏ nhào vào bụi câu, kêu lên một tiếng.
Hứa Linh dùng khuỷu tay huých Tạ Trạch Duyệt, khẽ hỏi: "Này, cậu giận hả?"
Tạ Trạch Duyệt cảm thấy Hứa Linh hơi chột dạ: "Sao lại giận?"
Hứa Linh cụp mắt, hà hơi: "Tôi lừa cậu."
Tạ Trạch Duyệt lắc đầu, hơi nhướng lông mày lên, nói: "Đúng là có chút chút.
Cậu còn lừa tôi gì nữa không?"
Hứa Linh cúi đầu, đá hòn đá nhỏ trên đường: "Hết rồi."
Chẳng lẽ phải nói cho hắn biết cậu sống lại?
Cậu là người yêu kiếp trước của tôi?
...!Thế thì, rất kỳ dị, không cần thiết.
Tạ Trạch Duyệt im lặng nhìn cậu, bóng đêm mờ tối, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu.
Hắn cong khóe môi lên, nhỏ giọng hỏi: "Thật chứ?"
Hứa Linh gật đầu: "Ừ."
Ánh mắt Tạ Trạch Duyệt chăm chú, lông mi cụp xuống, nhìn góc mặt nghiêng của Hứa Linh.
Vành tai trắng nõn của cậu hơi ửng đỏ, trông rất mềm mại: "Cậu chắc chắn không còn gì chứ?"
...!Những lời cậu nói trước kia tôi còn tưởng là thật.
...!Cậu nói cậu thích tôi.
Hứa Linh tiếp tục gật đầu, không định nói cho hắn biết mình sống lại.
Tạ Trạch Duyệt khẽ ừ một tiếng.
Một tiếng này đầy chờ mong.
Hứa Linh nhìn bên mặt của hắn, không hiểu lắm, hắn đang chờ mong điều gì.
Nhưng đi cả một đường, tay bị hắn nắm toát cả mồ hôi.
Hơi nhích ra một chút lại bị hắn siết chặt lại.
Sắp tới dãy phòng học, bên mặt Hứa Linh được ánh đèn đường mơ hồ chiếu rọi, cậu giương mắt lên hỏi: "Cậu định nắm tới tận thư viện hả?"
Tạ Trạch Duyệt thấy cậu lùi bước, đành phải buông lỏng ra.
Hắn cong khóe môi lên nhìn Hứa Linh, đột nhiên nói: "Đột nhiên phát hiện ra một chuyện."
Hứa Linh: "Sao?"
Tạ Trạch Duyệt bước lên hai bậc thang, kéo Hứa Linh, giọng nói nhẹ nhàng truyền tới: "Mắt cậu rất đẹp."
Hứa Linh: "..."
Cậu ngẩn người, chậm mất nửa nhịp mới bước theo, lại nhìn góc nghiêng của hắn.
Hai người một trước một sau đi tới thư viện.
Bên trong yên lặng, chỉ có tiếng lật sách, tiếng ho khan khe khẽ.
Mùi mực và mùi sách tản ra, có phần cổ xưa.
Hứa Linh dọn hết đồ của mình, nhìn Tưởng Diên và bạn cùng bàn của cậu ta vẫn đang học, nói nhỏ: "Tôi đi ăn đây."
Tưởng Diên ngẩng đầu lên nhìn hai người họ, nhìn Hứa Linh rồi nhìn qua Tạ Trạch Duyệt, nhìn qua nhìn lại chốc lát, đột nhiên nhận ra dường như bầu không khí giữa hai người họ có chút thay đổi, tuy không nói thẳng ra được như có gì đó như sóng ngầm mãnh liệt.
"Hai cậu đi cùng nhau hả?" Cậu ta thuận miệng hỏi.
"Ừ." Hứa Linh gật đầu: "Hơn sáu giờ rồi."
Tưởng Diên đanh định đứng dậy góp vui thì nhìn thấy Tạ Trạch Duyệt từ nãy vẫn im lặng không nói lại nhíu mày, như có dự tính gì khác.
Cậu ta thức thời kéo bạn cùng bàn ngồi xuống, cười đầy ám muội: "Hai cậu đi đi.
Bọn tôi không đi cùng đâu, cày thêm mấy đề đã."
Bàn cùng bàn của cậu ta đẩy kính mắt, thở dài một hơi, tỏ ý vẫn chưa làm xong, đang có ý này.
Tạ Trạch Duyệt đủng đỉnh nhấc cặp sách lên, dùng một tay đeo lên vai.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên.
Hai người quay người đi ra ngoài cửa.
...
Đang đúng giờ cơm, nhà ăn người đến người đi, Hứa Linh chưa bước vào cửa bỗng nhận ra có người nắm tay mình, có chút ấm áp, rất rõ ràng, cũng rất quen thuộc.
Cậu ngoái đầu lại nhìn Tạ Trạch Duyệt, va vào mắt hắn.
Xẹt qua như chuồn chuồn lướt nước.
Hai người đứng xếp hàng một trước một sau.
Tạ Trạch Duyệt nhìn đỉnh đầu đen nhánh mềm mại của Hứa Linh, nghĩ thầm: Liệu có khả năng Hứa Linh thích mình thật hay không?
Chuyện này vừa phân tích cái là không dừng lại được.
Rất nhiều chi tiết nhỏ được nhớ lại từng cái một như chiếu phim vậy, lần đầu tiên gặp nhau Hứa Linh đã nói, rất nhiều lần sau đó Hứa Linh quan tâm hắn, đối xử đặc biệt với hắn.
Nhưng hắn lại lo mình tự mình đa tình.
Dẫu sao thì một trong ba ảo tưởng lớn trong cuộc đời chính là: Người đó thích tôi.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn biết yêu, nhìn Hứa Linh cứ luôn cảm thấy cậu giống một cái gương đặt trước mặt, thỉnh thoảng chạy qua nhìn một cái, nghĩ, rốt cuộc Hứa Linh cảm thấy hắn thế nào?
Hứa Linh chọn món ăn tốt xong, đang định quẹt thẻ thì nghe thấy một tiếng rất nhỏ.
Theo đó nhìn thấy ngón tay thon gầy quen thuộc cầm thẻ học sinh của mình, quẹt xong thì cất lại vào túi.
"Cậu định mời tôi mãi à?" Hứa Linh cong môi, quay người lại, khẩy cằm hắn, cười nói: "Cảm ơn nhé.
Sweetheart, darling, tôi biết cậu rất hào phóng nhưng không cần làm mãi vậy đâu."
...!Câu nói ấy như thói quen của cậu, không thay đổi ngay được, nói dễ như ăn cháo.
Hứa Linh bưng khay thức ăn lên, đứng qua bên cạnh chờ, định lát nữa cậu trả suất của hắn.
Nhưng Tạ Trạch Duyệt nhướng mày, đột nhiên kề sát đến gần Hứa Linh, nghiêng người nói: "Cậu gọi tôi là gì?"
Hứa Linh khựng người, nhìn hắn: "..."
Tạ Trạch Duyệt bưng khay thức ăn của mình lên, tay kia khoác lên vai cậu, ôm nhẹ: "Gọi lại lần nữa đi, tôi đưa thẻ của mình cho cậu."
Trái tim Hứa Linh nhẹ nhàng co lại.
Đi bên cạnh hắn, Hứa Linh bỗng nhớ ra một chuyện rất gấp:
...!Cậu quên mất bây giờ cậu không còn "bạn gái" nữa.
...!Nói cách khác, là một người tình nghi đã cong, hình như cậu không thể tùy tiện trêu đùa Tiểu Tạ nữa ư?
Lòng bàn tay Hứa Linh đổ mồ hôi.
Cậu ngồi gần cửa sổ sát đất.
Hai người yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Ai nghĩ chuyện của người đó.
Hứa Linh nhìn cây trúc quen thuộc ngoài cửa sổ, chúng trập trung theo gió đêm bên ngoài, nhớ tới lần trước cậu ở đây "tỏ tình" với Tạ Trạch Duyệt.
Đương nhiên, Hứa Linh nói những câu đó chỉ muốn xem vẻ mặt lúng túng của hắn, mà bản thân hắn cũng không coi là thật.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hắn nhận ra rồi ư?
Nhưng hình như hắn vẫn dính lấy cậu như trước.
Chẳng thay đổi chút nào.
Vậy là không nhận ra đâu nhỉ...?
Tạ Trạch Duyệt nhìn chằm chằm Hứa Linh, không nhanh không chậm hỏi: "Cậu bạn thích cậu ấy, sau đó thế nào rồi?"
Hứa Linh cụp mắt, đảo cơm: "Từ chối rồi."
Tạ Trạch Duyệt thở phào một hơi, dần bình tĩnh lại, hỏi: "Tại sao?"
Hứa Linh nói: "Quá đột ngột, tôi chưa từng có ý gì với cậu ấy."
Tạ Trạch Duyệt chống đầu, ừ một tiếng.
Nghĩ một lát thấy cũng phải, người kia quá lỗ mãng, cậu ta là con trai mà lại đi tỏ tình với Hứa Linh – "người cảm thấy có bạn gái rất kiêu ngạo", thất bại nhanh mới hợp lý.
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, nhắn tin với anh họ.
Hắn thong dong hỏi:
[Anh theo đuổi được bạn gái anh thế nào thế?]
Tiếp nữa:
[Thích một người.]
[Thì phải tỏ tình sao?]
Bên kia nhanh chóng chia sẻ kinh nghiệm.
Cứ như vừa