Hồi ức đột nhiên ngừng lại.
Theo bậc thang uốn lượn lên đỉnh núi mói chỉ là lối vào Thiền Ẩn cốc, muốn thật sự tiến vào bên trong, thì phải đi dọc theo sườn núi.
Chân núi, mới chính là Thiền Ẩn cốc.
Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống, tầm mắt bị mây mù che mất.
Ngọn núi lớn bị chia thành hai nửa bởi một cánh cửa nhỏ.
Một bên là rừng phong đỏ như lửa, một bên lại là vực sâu thăm thẳm.
Dưới chân núi, Thiền Ẩn cốc tọa lạc nơi đó lạnh lùng tĩnh mịch.
Thiền Ản cốc rất ít người, phần lớn đệ tử đều tập trung tu hành, hoặc là ra ngoài du lịch.
Tạ Kha cũng không định đi vào, hắn đứng ở trên một ngọn cây bên ngoài, đem toàn bộ Thần Ẩn cố thu vào trong mắt.
Thần Ẩn cốc chia làm bốn phía, mỗi bên đều có núi non hùng vĩ bao bọc, ở giữa sơn cốc là một cây bồ đề thật lớn.
Tán cây có kích thước bằng một đình viện.
Tạ Kha vốn nghĩ phải thuộc địa hình trước đã, bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Một nữ nhân váy áo thướt tha, bóng dáng uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt.
Quỳnh Sơ.
Tạ Kha nhướng mi, sao lại là nàng.
Hắn trốn nàng còn không kịp, tất nhiên sẽ không tới bắt chuyện.
Chả trách lúc bên ngoài bí cảnh Vân Trạch hắn thấy bóng dáng Quỳnh Sơ, lúc đi vào không thấy nàng đâu.
Hóa ra ngay từ đầu nàng đã không vào bí cảnh.
Nàng đến đây làm gì?
Hắn giữ nghi vấn trong lòng.
Quỳnh Sơ bước hai bước đột nhiên dừng lại, giác quan của nàng nhạy bén khác thường.
Tạm dừng hai giây, Quỳnh Sơ xoay người, ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú hướng lên, ánh mắt như đao, nhìn về phía Tạ Kha đang đứng.
Tạ Kha chợt đối diện với nàng.
Quỳnh Sơ ngây ngốc, không hề nghĩ rằng sẽ gặp Tạ Kha ở đây.
Ngay sau đó, ánh mắt của nàng chợt thay đổi.
Giống như sự sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác, sau một cái chớp mắt, đôi môi nàng hiện lên ý cười trong suốt, phất tay về phía Tạ Kha: "Tạ công tử, thật trùng hợp quá, ở đây vậy mà có thể gặp được ngài."
Nàng bắt đầu thân thiện hàn huyên: "Ngài đến đây làm gì thế?"
Tạ Kha có ấn tượng sâu đậm về những ngày bị nàng quấy rối, không muốn xuống dưới, đứng ở trên cây nói: "Đến ngắm cảnh."
Quỳnh Sơ nghe phát biết xạo: "Tạ công tử thật có nhã hứng, cơ mà một người cũng tĩnh mịch, không bằng cùng tiểu nữ ngắm cảnh trò chuyện?"
Tạ Kha: ".......!Không cần."
Hôm nay Quỳnh Sơ hơi khác trước kia một chút.
Vẫn là nụ cười yết ớt ôn nhu, nhưng trong mắt tràn đầy chế nhạo khinh thường, không còn vẻ cố tình mê hoặc câu dẫn hắn lúc trước nữa.
Tạ Kha nghĩ, đại khái là Quỳnh Sơ chết hi vọng với mình rồi.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện thường tình.
Bị đối xử lạnh nhạt lâu như vậy, là người bình thường thì đều nên lùi bước.
Quỳnh Sơ nói: "Tạ công tử sao ngài vẫn trốn ta như vậy? Ta cũng đâu có ăn thịt ngài."
Tạ Kha không nghe, nói: "Quỳnh cô nương nếu không có việc gì thì cứ đi trước, ta ở đây ngắm thêm chút nữa."
Quỳnh Sơ tức giận: "Ngài nghĩ ta là kẻ ngốc à."
Tạ Kha không để ý tới nàng.
Nữ nhân có ngàn vạn bộ mặt, lạnh lùng cùng nhu tình cũng chỉ đơn giản là một cái chớp mắt.
Quỳnh Sơ vừa nãy đầy vẻ chế nhạo, giây tiếp theo đã thản nhiên nở nụ cười, trong mắt như có ánh nước lung linh: "Tạ công tử, ngươi làm ta đau lòng như vậy, không thể giúp ta một chút sao?"
Tạ Kha lạnh lùng nghĩ, sao có thể.
Quỳnh Sơ nói: "Vậy ngài không đi, ta cũng không đi.
Ngài ở trên cây, ta đứng dưới này, xem ai chịu được lâu hơn."
Tạ Kha: Nữ nhân này có độc à?
Hắn cũng chẳng có thời gian đùa với nàng ở chỗ này.
Ở trong này càng lâu, bị người Thiền Ẩn cốc phát hiện, sẽ phiền toái vô cùng.
Hắn xoay người nhảy xuống.
Tay áo bay lên, sau khi nhảy xuống đất cũng chẳng thèm đoái hoài đến Quỳnh Sơ, trực tiếp đi về phía trước.
Quỳnh Sơ cong môi, đi theo Tạ Kha.
Nàng túm lấy tay áo hắn, dịu dàng nói: "Ngài dù sao cũng xuống đây rồi, còn không chờ ta một chút?"
Tạ Kha:......!Thỉnh ngươi tự trọng một chút.
Hắn bất động thanh sắc kéo tay áo ra.
Hạ mắt, hắn bỗng thấy cánh tay nàng có vài vết xanh đỏ lộ ra.
Quỳnh Sơ cũng không ngại chút nào.
Nàng vuốt vuốt tóc chính mình, nâng tay, ông tay áo lộ ra dấu hôn rõ rệt.
Nàng cười nhìn về phía Tạ Kha, mị nhãn như tơ.
Tạ Kha vô cùng bội phục vị Quỳnh cô nương này.
Ngay cả người trong Thiền Ẩn Cốc cũng dám quyến rũ.
Quỳnh Sơ dịu dàng nói: "Đẹp không?"
Tạ Kha:.......
Tạ Kha bước đi nhanh hơn.
Quỳnh Sơ ở phía sau hắn phì một tiếng cười nhạo, sau đó nhanh chân theo sát, dùng ngữ khí mềm mại làm nũng: "Nơi này thật đẹp, đây là lần đầu tiên ta đến đó."
Tạ Kha không mặc kệ được nàng, sửng sốt nói: "Lần đầu tiên đến?"
Quỳnh Sơ cười: "Đúng vậy, lần đầu tiên đến đã gặp một tên hòa thượng tuấn tú."
Nàng liếm môi cười nói: "Thú vị hơn ngài."
Tạ Kha ngoài cười trong không cười.
Trong rừng toàn tơ bạc, Quỳnh Sơ cả người mềm nhũn muốn dựa vào Tạ Kha, nhưng Tạ Kha không muốn đến gần nàng.
Quỳnh Sơ cũng không để ý, nàng đứng giữa trời phong cũng là một loại phong tình.
Nàng nói: "Ca ca tốt, ngươi có thể đi đến một chỗ này với ta không?"
Ca ca tốt của nàng dùng bóng dáng đi thẳng không dừng lại để biểu thị từ chối.
Quỳnh Sơ cười không ngừng: "Chẳng lẽ ngươi không tò mò sao rừng này lại có nhiều tơ bạc đến vậy sao?"
Nàng dù cười hay không cười đều có thể mang lại cảm giác yếu ớt như làm nũng, thanh âm gọi cảm: "Ta với ngươi đi ngắm cảnh, ngươi theo ta đi mua vải, chúng ta đi cùng mới không buồn chán chứ."
"Ngươi nói có phải hay không? Ca ca."
Tạ Kha nhướng mày, mua vải? Nếu đúng như hắn nghĩ.....
Thôi, vẫn nên đi xem thử coi.
Tạ Kha dừng lại.
Quỳnh Sơ nhìn hắn, cười: "Quả nhiên chỉ có ca ca hiểu ta."
Nàng như đã tìm ra niềm vui nơi hắn, không thèm gọi Tạ công tử nữa, bắt đầu một câu ca ca hai câu ca ca.
Tạ Kha nhóm lửa trong lòng bàn tay, chiếu sáng đường đi phía trước.
Hắn đối với Quỳnh Sơ cũng chẳng có cảm giác gì.
Không ghét cũng chẳng thích.
Quỳnh Sơ vô cùng tự hào về khả năng quan sát của mình, huống chi Tạ Kha vẫn luôn lạnh lùng như vậy, sao nàng có thể không biết.
Không ai thích trở thành thứ đồ mua vui cho người ta.
Nhưng bây giờ nàng cũng chẳng cần Tạ Kha phải yêu thích mình, cũng biết rõ hắn ghét phiền phức, nàng vẫn một câu hai câu ca ca, gọi đến phi thường thích ý.
Hướng mà Quỳnh Sơ đi, quả nhiên là hướng hắn đi qua lúc mới đến.
Con đường nhỏ hẹp uốn lượn kéo dài sâu hút trong bóng đêm.
Quỳnh Sơ ngắt một đóa hoa dại, cài lên tóc, xoay một vòng.
Váy lụa màu tím, tóc đen bồng bềnh điểm xuyết cho bông hoa càng thêm rực rỡ, dung nhan nữ tử lại càng yêu nghiệt.
Nàng hái vài cái lá dâu, cười khanh khách xé thành mảnh nhỏ, tung lên trời.
Như thần nữ hạ phàm.
Tạ Kha không đặt tầm mắt trên người nàng quá lâu.
Quỳnh Sơ cũng chẳng để ý, đưa tay lên hứng cánh hoa rơi xuống, tâm tình tốt vô cùng: "Hoa đẹp với mỹ nhân.
Ca ca, ngươi nói xem, hoa đẹp, hay là ta đẹp hơn?"
Tạ Kha:.......!Hoa đẹp hơn.
Quỳnh Sơ có chút đăm chiêu nhìn lửa trong tay hắn, nói: "Tạ ca ca, xem ra ngươi bị đả kích rất lớn sau khi bị Thẩm Vân Cố cự tuyệt nha."
"Ngươi từ bỏ kiếm đạo, bây giờ muốn học theo Tạ Tri Phi?"
Tạ Kha sửng sốt.
Tạ Tri Phi, cái tên này đã lâu lắm rồi hắn chưa nghe thấy.
Quỳnh Sơ cười: "Tạ Tri Phi đúng là kỳ diệu, đã chết lâu như vậy, lại vẫn nổi danh như năm đó.
Hắn khai sáng ngự hỏa thuật, người đời sau đều đổ xô theo học.
Mỗi thanh niên trai tráng ai cũng sẽ ôm ấp giấc mộng