Tạ Kha đã lâu không ở chung với Thẩm Vân Cố từ lần cuối cùng xấu mặt kia.
Một đệ tử đưa hai người họ đến vực Tư Vô.
Bây giờ đã là ban đêm.
Phía trước vực Tư Vô là một sơn cốc, một con đường chỉ đủ cho một người đi qua lặng yên uốn lượn chảy về phía đêm tối.
Đệ tử đưa bọn họ đến là môn hạ của chưởng môn, xưa nay luôn kính trọng vị đại sư huynh Thẩm Vân Cố này.
Hắn nói với y:" Đại sư huynh, ta đưa huynh đến đây thôi vậy.
Huynh cũng đừng quá lo lắng, chưởng môn tức giận lắm mới nói vậy, sẽ không để huynh ở đây lâu đâu."
Thẩm Vân Cố gật đầu, hướng mắt đi thẳng về phía trước.
Ngọc quan bạch kiếm, tuyết y vô ngần, cả người đều tỏa ra khí lạnh.
Tạ Kha định đi theo, nhưng chưa bước được vài bước đã bị tên đệ tử cầm kiếm trước chặn mặt.
Tạ Kha nhướng mày.
Hắn trừng mắt nhìn, nghiến răng:" Lần này chắc ngươi vui lắm.
Nỗ lực biết bao, cuối cùng cũng được ở chung với đại sư huynh."
Tạ Kha:.....
Tạ Kha: "Đúng vậy, mong ước đã lâu."
Vị tiểu huynh đệ tức giận hếch mũi: "Người như ngươi làm sao có thể so được với một sợi tóc của đại sư huynh! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ha!"
Tạ Kha dùng ngón trỏ đẩy kiếm hắn ra, cười như không cười: "Ta sao lại kém hơn cả một sợi tóc của Thẩm Vân Cố?"
Tiểu huynh đệ căm phẫn: "Ngươi ở trong đó an phận cho ta!"
Tạ Kha xoay người đi thẳng, không để lời hắn nói vào tai.
Ánh trăng trên không lạnh lùng chiếu xuống sơn cốc, cũng chiếu vào mặt Tạ Kha, ánh sáng mông lung hư ảo, chảy xuôi theo khuôn mặt đạm mạc của thanh niên.
Khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại như giếng cạn chiếu bóng cây xưa, lạnh lùng.
Vạt áo sượt qua cây cỏ, hắn thấy được Thẩm Vân Cố phía trước.
Con đường này nhỏ không đủ để hai người sóng vai đi cùng Thẩm Vân Cố đi trước, Tạ Kha không vượt qua được.
Hắn nghĩ cứ thế này cũng tốt, dù sao vực Tư Vô cũng chỉ có một con đường, đi đâu cũng vậy.
Tư Vô nhai được bao bọc hai ben bởi vách đá, không một ngọn cỏ.
Tạ Kha ngồi cách Thẩm Vân Cố mười mét, ánh trăng chiến xuống vách đá, phản chiếu rõ ràng những văn tự chạm khắc trên đó.
Không được hãm hại đồng môn.
Không được bất kính tôn trưởng.
Không được vô tình.
Không được vô nghĩa.
Không thể không trung sở ái, không được bôi nhọ môn phái.
Tạ Kha nhìn qua, không nghĩ nhiều.
Nhắm mắt lại, cố gắng tu luyện.
Thân thể trọng sinh này của hắn hầu như không có linh căn, từ nhỏ được vô số linh đan diệu dược bồi bổ mới có thể lên Trúc Cơ, nhưng căn cơ quá yếu, không thể Kết Đan.
Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến Tạ Kha, đời trước hắn thân phàm nhân đứng trên muôn vàn tu sĩ, đời này cũng có thể.
Chỉ là đời trước, hắn may mắn gặp phượng hoàng ở Bất Chu sơn, nhận lấy lửa Bất Hủ.
Đời này làm sao có thể hên như vậy.
Ngự hỏa thuật, dẫn lửa vào thân thể là vô cùng quan trọng, nếu không có loại thần vật như lửa Bất Hủ, loại lửa khác cũng không thể quá kém.
Theo hiểu biết của hắn, trên đời ngoài lửa Bất hủ đứng hàng đệ nhất, còn năm loại khác, nhưng luyện chế năm loại lửa kia cũng vô cùng khó khăn.
Tạ Kha mở mắt ra, quả nhiên không thể dẫn khí nhập thể như tu sĩ bình thường.
Đời trước là người bình thường, lại sinh ra ở gia tộc tu chân, bốn chữ dẫn khí nhập thể, đều trở thành ác mộng thời thơ ấu của hắn.
Hắn khẽ dời mắt, liền thấy được Thẩm Vân Cố ngồi đó không xa.
Thẩm Vân Cố không tu luyện, y giống như một đệ tử ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt không nhúc nhích mà nhìn nội quy được khắc trên đá.
Ánh trăng chiếu trên sườn mặt y, vài sợi tóc đen rủ xuống đôi lông mày chăm chú, tuyết y thêu hoa văn biển mây, như thế ngoại tiên nhân, lãnh đạm tột cùng.
Tạ Kha chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rất nhỏ.
Nhưng Thẩm Vân Cố đột nhiên quay đầu sang.
Tầm mắt đột nhiên giao nhau, Tạ Kha có chút hoảng hốt, nhưng thứ làm cho hắn hoảng hốt hơn hết là mắt của Thẩm Vân Cố.
Con ngươi của Thẩm Vân Cố tương đối nhạt, ánh trăng bạc chiếu đến ánh lên màu lam, giống như sinh ra một linh hồn băng giá.
Đôi mắt lạnh băng, tàn nhẫn, như được khảm hai giọt nước đẹp đẽ quý giá, không có bất kì cảm xúc nào.
Tạ Kha sửng sốt.
Tuy hắn đánh giá Thẩm Vân Cố là mỹ nhân rắn rết, nhưng thật ra, hắn không hề để ý đến vị hậu bối này.
Sự đánh giá của hắn chỉ là thuận miệng nhắc tới, không có tình cảm gì.
Cho đến bây giờ, hắn thấy đôi mắt của Thẩm Vân Cố, mới biết rằng mình cần phải đánh giá lại về y.
Thật là một...đôi mắt xinh đẹp, đẹp đến mức không chân thật.
Tạ Kha khẽ giật mình, một cơn gió đột ngột thổi qua, một cỗ sát ý mờ nhạt xuất hiện trên mặt đất.
Những cây hoa cỏ dựa vào khe đá mà sống nhẹ nhàng lay động, vang lên tiếng sàn sạt.
Tạ Kha nâng mắt, dựa vào trực giác, hắn đứng dậy xoay người tựa vào vách đá.
Một thanh kiếm sượt qua chóp mũi hắn, theo kiếm khí bay ra, vài sợi tóc của hắn bị kiếm khí chặt đứt.
Kiếm bay về phía trước được một lúc, rồi trở lại vòng tay của Thẩm Vân Cố.
Cái chết vụt qua trong gang tấc.
Tim Tạ Kha chùng xuống, ánh mắt tức giận nghĩ: "Quả nhiên vẫn là mỹ nhân rắn rết."
Chỉ có điều lần này, hắn mang theo cảm xúc, chán ghét, không giải thích được.
Thẩm Vân Cố muốn giết hắn.
Từ nãy đến giờ đều bình thường, cho nên....!chỉ vì một cái liếc mắt, Thẩm Vân Cố liền muốn giết hắn!?
Tạ Kha tức giận đến bật cười.
Nhưng bây giờ hắn không phải đối thủ của Thẩm Vân Cố, phải trốn đến khi Trọng Dương đạo nhân — cũng chính là cha Tạ Kha đến.
Cha hắn lần trước tận mắt thấy Thẩm Vân Cố dồn hắn vào chỗ chết, sao có thể yên tâm để hắn và Thẩm Vân Cố cùng nhau ngồi ngốc ở đây như thế này.
Chỉ có thể trốn, trốn được bao lâu hay bấy lâu.
Tạ Kha không ngờ Thẩm Vân Cố đột nhiên muốn giết hắn.
Quy củ tông môn còn viết rõ trên vách đá:"Không được giết hại đồng môn" kia kìa— cho nên vị đại sư huynh này, ngươi tưởng ngươi là bố thiên hạ muốn làm gì thì làm à?
Tạ Kha mắng một tiếng kẻ điên, trực tiếp quay đầu chạy về phía trước.
Thẩm Vân Cố cầm Sương Phù kiếm trong tay, đứng ở giữa hai vách núi đá, sau lưng là bóng y phản chiếu trải dài.
Dưới ánh trăng lạnh, con ngươi băng giá, sát khí tràn ra ngoài làm vạt áo y tung bay.
Bước một bước, thân ảnh màu trắng chợt lóe, trực tiếp đi tới phía trước Tạ Kha.
Tạ Kha chạy rất nhanh, đột nhiên xuất hiện một vạt trắng ở trước mắt, nháy mắt sắp đâm vào bả vai Thẩm Vân Cố.
Tạ Kha lấy vai Thẩm Vân Cố làm trục, nhanh nhẹn xoay người, nhảy ra phía sau Thẩm Vân Cố.
Phù Sương Kiếm đuổi theo ngay tắp lự.
Xẹt.
Tiếng mũi kiếm xuyên qua quần áo đâm vào da thịt, Tạ Kha cảm thấy một cơn