Thời gian trôi nhanh vùn vụt, nháy mắt đã đến kỳ nghỉ hè.
Thời gian thi lên nghiên cứu sinh là tháng mười hai. Đối với những sinh viên đăng ký thi nghiên cứu sinh mà nói, mùa hè này đừng mong được nghỉ ngơi. Bạch Sắt mỗi ngày giam mình trong phòng, đọc sách, ôn tập.
Tháng tám, Diệp Thanh Hân có một chuyến công tác tại Mỹ. Trước khi đi, anh họ Diệp Thanh Minh gọi điện thoại cho anh, nhờ anh qua Mỹ mua giúp chiếc dây lưng hiệu Hermes. Trong nước giá mấy ngàn, bên Mỹ không đánh thuế, nên giá được lợi hơn rất nhiều.
"Được! Anh theo học lên tiến sĩ ở trường Bắc Đại, bây giờ càng ngày càng biết tính toán. Xem ra theo học ngành kiến trúc có vẻ được nhất!" Diệp Thanh Hân ghẹo ông anh họ.
Diệp Thanh Minh đáp lại ngắn gọn: "Chờ cậu về, anh với cậu tán gẫu nhiều hơn!"
Khi ở cửa hàng Hermes lựa dây lưng, anh bắt gặp một chiếc khăn lụa màu trắng, sắc lụa trắng tinh khiến anh vô thức nhớ đến đôi mắt trong suốt, không vướng bụi trần nào đó. Ma xui quỷ khiến, anh mua luôn chiếc khăn lụa này.
Sau khi về Bắc Kinh, Diệp Thanh Hân gọi cho Diệp Thanh Minh, hẹn anh ta đến nhà để đưa đồ. Ba tháng trước, vợ của Diệp Thanh Minh vừa hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, hai vợ chồng cũng ôm bé đến nhà Diệp Thanh Hân.
Bà Uông Cần chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon.
"Ái chà chà! Bé con thật đáng yêu!" Bà Uông Cần cảm thán: "Thật đáng tiếc, Tiểu Hân của nhà chúng ta chưa giác ngộ, không biết đến ngày tháng năm nào mới được ôm cháu nội."
"Cô à, năm 2016 là năm khỉ, tháng bảy là tháng ngọ. Ngày nào, tháng nào, năm nào ngay trong tầm tay mình thôi!" Diệp Thanh Minh cười cười.
"Năm nay bàn chuyện tìm kiếm đối tượng, sang năm kết hôn, năm sau sinh em bé ... Vừa vặn kịp lúc ~~~" Chị dâu cũng tát nước theo mưa.
Bà Uông Cần trừng mắt nhìn Diệp Thanh Hân, rồi quay sang hai vợ chồng Diệp Thanh Minh: "Hai đứa tụi con quen cô gái nào thích hợp thì giới thiệu cho nó một chút ..."
"Mẹ! Được rồi!" Diệp Thanh Hân không nể nang cắt ngang lời của bà Uông Cần, "Chuyện của con, con biết xử trí!"
Bà Uông Cần lắc đầu bất lực.
Cơm nước xong xuôi, bà Uông Cần và chị dâu chơi đùa với đứa nhỏ, Diệp Thanh Minh và Diệp Thanh Hân ngồi nói chuyện ở một bên.
"Tiểu Hân, ngày mai là thứ bảy, cậu đi cùng anh một chuyến được không?" Anh ta lấp lửng, tựa như có điều khó nói.
"Sao vậy? Còn có chuyện gì có thể làm khó đến tiến sĩ?" Diệp Thanh Hân cười cười.
Không ngờ đây lại là một chuyện cực kỳ khó khăn. Vợ của Diệp Thanh Minh tuy ở Bắc Kinh nhiều năm, nhưng vẫn chưa được vào hộ khẩu. Theo quy định hiện nay, bố có hộ khẩu Bắc Kinh, còn mẹ thì không, thì con cũng không được mang hộ khẩu thành phố.
Nghe nói chỉ cần chút quan hệ, thêm tí tiền là được. Anh ta thông qua rất nhiều người, mãi mới hỏi thăm được địa chỉ của Sở trưởng, muốn thử đi cửa sau xem thế nào. Chiếc dây lưng Hermes đó cũng là quà tặng cho Sở trưởng.
Diệp Thanh Hân nghe xong thì cau mày: "Anh! Em với bên Sở Công An thành phố nào có quen biết gì, lại cũng chưa từng lui tới, làm sao có thể giúp anh được!"
"Em làm bên Bộ Ngoại Giao nhiều năm, năng lực ngoại giao rất mạnh mà đúng không?" Anh ta đáp lại.
"Anh à! Em chỉ đảm nhận phiên dịch, nào phải đại sứ, làm gì có năng lực ngoại giao!" Diệp Thanh Hân nở nụ cười khổ.
Diệp Thanh Hân tiếp lời: "Thật ra đến tìm Sở trưởng nói chuyện cũng không cần em lên tiếng. Gọi em đi cùng chỉ để tăng thêm can đảm."
Anh ta thấy Diệp Thanh Hân còn do dự, bất đắc dĩ thở dài: "Anh đường đường là tiến sĩ, nghe chức danh thì êm tai ... Nhưng thực chất thì sao chứ? Ngay cả vấn đề hộ khẩu của con mình cũng không giaỉ quyết được. Nếu như nó không có hộ khẩu Bắc Kinh thì không được đến trường công, cho dù anh có tiền cố cho nó đi học ở Bắc Kinh đi chăng nữa thì khi thi đại học vẫn phải quay về quê mẹ ở Hồ Bắc. Nơi đó ra sao cậu biết mà? Anh học tập nhiều năm như vậy, biết rõ cái gì gọi là cốt khí, phải giữ tâm thanh cao... Thế nhưng, chuyện này ... vì con ... anh không còn cách nào khác."
Diệp Thanh Hân đành phải gật đầu đồng ý.
*
Sáng hôm sau, Diệp Thanh Hân và Diệp Thanh Minh cùng nhau đi đến điểm hẹn.
Diệp Thanh Minh đến cùng một người, nghe nói là là người trung gian giới thiệu, không biết ông anh họ của anh tìm được ở đâu.
Diệp Thanh Minh ngoại trừ mang theo quà là chiếc thắt lưng Hermes, còn chuẩn bị thêm phong bì cả trăm ngàn tệ.
Diệp Thanh Hân lắc đầu thở dài. Anh thật sự không ngờ đến chuyện 'đút lót' này một ngày có thể xảy ra trên người ông anh họ của anh, và anh lại chính là đồng lõa.
Ba người cùng nhau đến Sở Công An thành phố, gặp