Tâm tình Bạch Sắt bây giờ hình dung sao nhỉ?
Giống như đi mua vé số mà nhất định sẽ trúng giải nhất, chỉ đợi người ta mở thưởng! —— Cảm giác wonderful cỡ nào chứ!
Nhưng mà đột nhiên lại phát hiện, khéo cả đời giải thưởng này cũng không mở ——sh*t!
Cô biết, rõ ràng thầy Diệp thích cô, nhưng mà anh lại một mực giấu kín. Người như anh phải làm sao đây?
Chẳng lẽ muốn cô chủ động hả? Nhưng mà vì sao toàn là cô chủ động chứ, mất giá quá!
Huống chi, còn một tháng nữa thôi là bọn họ sẽ về với quan hệ thầy trò. Vậy thì bọn họ còn có thể bên nhau được sao? Trong mắt người đời thì 'tình yêu chân thành' cũng trở thành 'quy tắc ngầm' mất rồi.
Đầu óc Bạch Sắt như muốn vỡ tung ra.
Trước tết, cô vô tình giở hộp đồ của thầy Diệp ra. Cô vô ý thôi đó, nhưng dù sao đây cũng là đồ của người ta, cô chẳng thể nào dũng cảm nói với thầy Diệp: Em lén nhìn đồ gì đó của thầy rồi!
Cho nên cô giả bộ như không biết gì, trả nguyên cái hộp về vị trí ban đầu và giả bộ ngủ say. Sau đó, Diệp Thanh Hân tiến tới, xoa xoa mái tóc cô, thì cô lại nghĩ đến anh dịu dàng tình cảm như thế, lặng lẽ rơi lệ. May mà thầy Diệp tưởng cô gặp ác mộng, không nghi ngờ gì.
Sau kỳ nghỉ tết ba ngày, Bạch Sắt vẫn luôn chìm trong tự vấn nhưng không tìm được cách giải quyết. Bạn học của cô đều biết thầy Diệp, cô cũng không dám đi xin lời cố vấn để tránh lộ bí mật lớn của mình. Trải qua ngàn suy vạn nghĩ, cuối cùng cô quyết định xin chị họ giúp đỡ. Dù nhìn chị họ cô như củi mục, nhưng tốt xấu gì cũng ăn cơm nhiều hơn mình vài năm, còn có bạn trai mấy lần rồi nữa chứ.
Chị họ Bạch Sắt tên là Tạ Tâm Hạm, là giáo viên dạy Piano, dù đã làm việc được hai ba năm rồi nhưng vẫn luôn kiên trì 'sạch bong', lại còn nợ Bạch Sắt không ít, bây giờ chủ nợ tới xin giúp đỡ, đương nhiên cô ấy không dám chậm trễ.
Bạch Sắt kể hết mọi chuyện của mình và Diệp Thanh Hân từ cấp ba tới giờ.
Sau khi nghe xong, Tạ Tâm Hạm che miệng cười hoài: "Chị rất phục thầy giáo Diệp của em đấy, nếu trở lại thời kỳ trước giải phóng thì thầy Diệp chắc chắn sẽ trở thành chị Giang thứ hai. Em coi, cái miệng anh ta nghiêm thế nào, đánh chết không nói!"
*Chị Giang: Giang Trúc Quân (20/8/1920 – 14/11/1949), người thuộc vịnh Giang Gia, trấn Đại sơn thành phố Từ Cống tỉnh Tứ Xuyên, một nhân vật quan trọng trong tổ chức Đảng cộng sản Trung Quốc thời kỳ Trùng Khánh, là nữ liệt sĩ được Đảng cộng sản Trung Quốc truy nhận. Ngày 14 tháng 6 năm 1948, Giang Trúc Quân bị bắt tại Vạn Huyền, bị giam tại trại giam tập trung của chính phủ Trùng Khánh Quốc Dân, dù bị cực hình nhưng chị vẫn bất khuất, không khai thông tin tình báo mà chính phủ quốc dân muốn. Ngày 14/11/1949, Trùng Khánh bị quân giải phóng nhân dân Trung Quốc vây bắt, chị bị ngục giam chính phủ quốc dân giết chết và hủy thi.
Bạch Sắt thở dài: "Chị, chị cho em chủ ý gì đi. Cái miệng hũ nút này sao có thể mở ra được?"
Tạ Tâm Hạm cười hì hì, vỗ ngực nói: "Không sao, chị đây đã đọc thuộc 36 kế cầm quân rồi! Không được kế này sẽ có kế khác, luôn có một kế hợp với em."
Bạch Sắt giựt mình: "Thật không? Không ngờ đấy, chị còn hiểu 36 kế cơ." Bạn Bạch mù về quân sự, lúc này có hứng thú sáp vô: "Đúng lúc lắm, mau phổ cập kiến thức cho em đi, 36 kế gồm những gì?"
"Khụ khụ." Quân sư gia nào đó hát lên: "36 kế tình yêu, lúc nào cũng phải thật đẹp..."
Bạch Sắt suýt thì hôn mê: "Ngừng, ngừng. Chị nói thẳng ra coi, dùng kế gì thì thầy mới trúng chiêu."
Tạ Tâm Hạm hất tóc: "Mỹ nhân kế!"
Tạ Tâm Hạm mở tủ quần áo ra, rất vui vẻ hiến mấy bộ quần áo của mình, đưa cho Bạch Sắt: "Nhóc con, em thay ra cho chị coi, nếu như hiệu quả OK thì... hẹn gặp thầy Diệp của em chút. Ờm, lý do hả, nói là vì chuyện phỏng vấn."
Bạch Sắt thay quần áo của chị, đứng trước gương nhìn, đổ mồ hôi.
Giữa mùa đông mặc quần tất mỏng dính, quả là mất hồn.
Còn có váy bao lấy mông, độ che phủ thế này đi đường cũng khó.
Áo khoác lông cừu, eo cao thì thôi, cài cũng không cài được, chỉ có thể để mở ra, lộ chiếc áo bó sát người bên trong.
"Perfect! Khuông mặt thanh thoát thuần khiết, dáng người bốc lửa, đây mới là dụ hoặc trí mạng đó." Tạ Tâm Hạm hài lòng vỗ tay, sau đó nhíu mày: "Sắt Sắt, từ khi nào dáng người em có thể so được với chị đây rồi? Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước..."
Bạch Sắt ngắt lời cô: "Chị à, bình thường chị đều mặc thế này sao? Từ khi nào chị biến thành thế này rồi?"
Tạ Tâm Hạm 'hừ' một tiếng: "Bớt nói nhiều. Mau gọi điện cho thầy Diệp đi."
Bạch Sắt lắc đầu liên