Tối hôm qua tuyết rơi dày, phủ kín sân. Cả sân trường chìm trong sắc trắng đơn thuần, cảnh đẹp mê người. Chỉ là thỉnh thoảng gió bắc thổi tới như cắt da cắt thịt. Mặc dù Diệp Thanh Hân khó nén nổi tâm tình, nhưng vẫn đi trước Bạch Sắt để chắn gió cho cô bé nhỏ xinh.
Hai người cứ đi mà không nói đi, đi đến ngoài trường. Phía tây thôn Ngụy công có một ngõ nhỏ, bình thường trời đẹp sẽ có vài cụ đi bộ trong hẻm, nhưng bây giờ trời rất lạnh, mọi người đều đóng kín cửa, không một bóng người
Lúc đi qua đó, Bạch Sắt lại là người mở miệng trước, thành khẩn giải thích: "Thầy Diệp, mấy ngày nay điện thoại của thầy không liên lạc được, cho nên chuyển học nghiên cứu sinh giáo sư Ngụy, em còn chưa kịp nói với thầy."
Thật ra mấy ngay nay, Tạ Tâm Hạm luôn tận tình khuyên bảo Bạch Sắt: "Cho dù là hiểu hầm thì cũng đừng chủ động giải thích điều gì với thầy Diệp của em. Bởi vì nếu như vậy thì em sẽ là người chủ động thổ lộ. Lần đầu tiên là em thổ lộ, lần thứ hai cũng là em tỏ tình, mặt mũi của em muốn vứt đi đâu hả? Treo trên cây chắc? Hơn nữa trong tình yêu, ai yêu trước đã định là người thua. Cho nên dù thế nào em cũng không thể nhận thua được."
Bạch Sắt trả lời thế nào? "Trong tình yêu, có yêu hay không, đâu liên quan gì đến mặt mũi hay thắng thua."
Tạ Tâm Hạm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Có phải tuyết làm đầu em bị đóng băng rồi không? Cho dù em yêu anh ta thì cũng phải dùng đầu mà yêu chứ. Đừng để mình thua cả ván bài đấy."
Bạch Sắt lầm bầm nói: "Dùng đầu đề yêu? Vậy hẳn là em còn yêu chưa đủ rồi." Cô gái nào khi yêu chẳng ngu ngốc.
Đúng vậy, từ lâu cô đã chẳng còn để ý tới mặt mũi hay thắng thua. Nếu như thầy Diệp không muốn là người bước đi bước đầu... vậy thì cứ để cô tới đi. Rớt đài thì rớt đài, nhận thua thì nhận thua. Cô chỉ muốn thương anh, chứ không muốn thắng anh.
Điện thoại Diệp Thanh Hân vẫn không gọi được, lại sắp tới ngày phỏng vấn rồi. Bạch Sắt chủ động liên hệ với giáo sư Ngụy Lịch, chuẩn bị đăng ký học nghiên cứu sinh của ông.
Cô không thể tiếp tục làm học sinh của Diệp Thanh Hân nữa, bởi vì cô muốn được yêu anh.
Nghĩ đến đây, Bạch Sắt dừng một chút, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: "Thầy Diệp, thật ra em đăng ký làm nghiên cứu sinh của giáo sư Ngụy, là bởi vì em..."
"Đừng nói nữa." Đột nhiên lúc này Diệp Thanh Hân cắt đứt ba chữ 'thích thầy'.
Gió bắc cuốn vài chiếc lá khô bay trong ngõ, giọng nói dịu dàng như ngọc mang theo một chút lạnh lùng.
"Bạch Sắt, tôi thừa nhận, tôi thích em. Từ nhiều năm trước, từ trước khi em thích tôi, mà chính tôi cũng không biết là từ khi nào." Anh bình tĩnh trình bày: "Nhưng yêu em, không có nghĩa là tôi muốn có được em, càng không thể buộc em làm điều gì. Điều này tôi có thể hứa với em như vậy. Tôi vĩnh viễn chỉ làm thầy em, tôi cũng tin rằng mình có thể làm một người thầy tốt của em."
"Tôi tự kiểm điểm mình, có đôi khi ở với một mình với em, tôi đã không kìm lòng được mà làm chút hành động, từ nay về sau tôi sẽ chú ý. Nói thật, sau khi em bảo sẽ đăng ký học nghiên cứu sinh của tôi, tôi đã không hi vọng xa vời điều gì, em cần thiết phải bỏ cả học nghiên cứu sinh của tôi không?"
"Không phải chúng ta đã nói rồi sao. Làm sao em có thể đơn phương bội ước khi tôi không biết gì chứ?"
Giọng của anh đang trầm tĩnh, nhưng càng về sau, càng run run, giọng nói cũng nhuốm mùi khổ sở. Từng lời anh nói ra lộ vẻ thương cảm, khiến người ta chẳng thể thở nổi.
Bạch Sắt nhìn anh, cái mũi và đôi mắt không biết bị gió thổi hay là bị tâm tình nào đó thổi vào.
Rốt cuộc cô cũng chờ được lời tỏ tình của thầy Diệp. Cô muốn cười nhưng khóe miệng còn chưa cong lên thì nước mắt đã rơi xuống.
Diệp Thanh Hân muốn vươn tay lau nước mắt cho cô nhưng rồi lại nhìn xuống, ngón tay trắng bệch.
Nước mắt Bạch Sắt rơi xuống đất, tại nhiệt độ dưới 0 thì vài giây sau đã kết thành băng trên đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh tới đau buốt, bàn tay xoa xoa trên mặt.
Haiz, Diệp Thanh Hân nhận thua. Anh vừa mới nói nhiều như vậy, vốn là để cô phải nói gì với anh. Nhưng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, anh chẳng thể kiên trì nổi.
Anh thở dài: "Tôi thực sự không muốn bức em đâu, em đừng khóc nữa." Nói xong, anh tháo khăn quàng cổ của mình, đưa cho Bạch Sắt: "Mau che mặt đi, nếu không sẽ bị cước do lạnh quá mất."
"Đều tại thầy, đều tại thầy! Nếu mặt em bị đông lạnh rồi hỏng mất, thầy phải chịu trách nhiệm hết!" Bạch Sắt nói, giọng như đang làm nũng: "Khăng