Mấy mẹ con nói chuyện vui vẻ, rất nhanh đã đến giờ chuẩn bị cơm trưa, Lệ Nương cùng Đại nữ nhi đi phòng bếp, để lại Cận Nương cùng hai tiểu ca chơi ở trong phòng, đang nói chuyện thì nhìn thấy ba người huynh đệ đi vào trong nhà chính.
“Nhị tỷ, chúng ta hôm nay hái thiệt nhiều rau dại, nương nói chờ buổi tối liền cho chúng ta ăn.
A, đúng rồi, con chó nhỏ lần trước chúng ta cứu vẫn còn sống, hôm nay, Nhị Ngưu và Tiểu Bảo nhà thôn trường gia gia nói cho ta biết, hai nhà bọn họ cũng muốn giữ lại một con.
Nói đem con khỏe nhất cho nhà chúng ta, chờ con chó nhỏ dứt sữa sẽ đưa tới cho chúng ta.” Nhị lang nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Cận Nương.
“Con chó nhỏ?” Cận Nương khó hiểu nhìn về phía Nhị lang hỏi.
“Đúng vậy, chính là con chó nhỏ trong ổ ngày hôm đó chúng ta phát hiện ở trong rừng cây, Nhị tỷ sao tỷ lại....” vẻ mặt Nhị lang kinh ngạc nhìn Cận Nương.
Còn chưa đợi Cận Nương nghĩ phải trả lời lại như thế nào, đã bị Quỳnh Nương đang sải bước vào cửa chặn ngang.
“Rốt cuộc chuyện này là sao, hôm đó khi nhìn thấy Nhị công tử nhà Sử lão gia đưa đệ và Nhị muội bị thương ở đầu về, làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi, chỉ biết là bị người đánh, nhưng nguyên nhân cũng không biết chính xác, Nhị tỷ của đệ lại bị thương ở đầu còn chưa khỏe, có lẽ là không nhớ rõ việc này lắm, đệ kể lại cho chúng ta nghe một chút tình hình từ đầu đến cuối rốt cuộc là như thế nào.” Đại tỷ kéo Nhị lang, nhìn về phía hắn hỏi.
Nhị lang nhìn Đại tỷ một cái, lấy lại tinh thần, nói: “Ngày đó đệ và Nhị tỷ vốn là muốn đi vào bãi đá trước phiến rừng cây kia nhặt một ít viên đá xinh đẹp cho bọn đệ đệ chơi ném đá.
Không ngờ, mới tìm trong chốc lát, chợt nghe động tĩnh phía sau cây đại thụ, đệ và Nhị tỷ đi theo tiếng động thì thấy một con chó mẹ vừa mới sinh con, nhưng tình huống không tốt.
Thấy chúng ta đi đến mới khó khăn mở mắt, cũng chỉ nhìn chúng ta một cái, ngay cả khí lực bảo vệ con cũng không có.
Đệ và Nhị tỷ liền thương lượng tìm một ít nước sạch cho nó, chờ nó tỉnh lại, chúng ta lại đi.
Ai ngờ chúng ta mới vừa cầm nước trở về liền thấy nhóm người Tam lang nhà Tứ thẩm bọn họ, đang lấy đá ném vào ổ chó để chơi đùa, cho nên đệ nổi giận, liền thuận tay nhặt cái nhánh cây tiến lên đuổi bọn họ đi, sau đó...!sau đó mọi người cũng đều đã biết, sự tình chính là như vậy.”
“Thì ra là như vậy, ta đã nói, sao lại xuống tay mạnh như vậy, thì ra là có tật giật mình.”
Nói xong Đại tỷ yêu thương sờ sờ đầu Cận Nương, còn nói thêm: “Về sau thấy mấy người bọn họ không biết lý lẽ, cũng đừng xúc động như lần này, may mắn Nhị muội hiện tại không có gì đáng ngại, nhớ kỹ đó.” Nói xong lại nói với Tam lang và Tứ lang: “Các đệ cũng vậy, về sau thấy bọn họ cũng tránh xa.”
Ba người đều gật đầu thật mạnh, nói: “Dạ, bọn đệ đều nhớ kỹ”.
Quỳnh Nương lại nhìn bọn họ một cái, nói: “Các đệ đều đi theo tỷ rửa mặt, nhìn xem một đám, đều như thằng hề, đi.” Vừa cười nói vừa đuổi ba người đi ra ngoài.
Không lâu sau, phụ thân Tiêu Minh Bách cũng đã trở lại, người một nhà ngồi trong nhà chính bắt đầu ăn cơm trưa.
Cận Lan, chính là Cận Nương hiện giờ cũng đi đến cùng người nhà ăn bữa cơm đầu tiên.
Nhìn mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ, thức ăn đều là đồ chay, lại không dùng quá nhiều dầu, nghĩ đến người nhà quan tâm, yêu thương thật tình đối với mình, trong lòng Cận Nương cũng thấy ấm áp.
Rất nhanh, cơm đã ăn xong, mẫu thân Lệ Nương dọn bẹp bàn ăn cùng Đại tỷ Quỳnh Nương, phụ thân cũng không có trở về phòng, mà là chờ Lệ Nương xong việc trong bếp trở lại nhà chính.
Đợi Lệ Nương đưa đến chén nước ấm, mới nói: “Hôm nay nhìn qua, khối đất cách cũng gần, nhưng mà khối đất này....”
“Sao vậy, đất chưa khai hoang à?” Lệ Nương vừa ngồi xuống vừa nhướng mắt nhìn trượng phu hỏi.
Tiêu Minh Bách gật gật đầu, nói: “Vốn cũng là trung đẳng giống mảnh đất kia của chúng ta, nhưng hiện giờ thì không phải nữa.”
Lại thấy phụ thân hơi nhíu mày, nói tiếp: “Nàng còn nhớ họ hàng nhà Huyện thái gia tiền nhiệm không, chính là mua mấy hòn đá Thái Hồ* ở phía tây sơn của thôn chúng ta, làm đất vườn đang tốt đều biến thành mỏ đá, hiện tại trở thành đất hoang.” Nói xong uống một ngụm nước, nhìn phía mẫu thân Lệ Nương.
“Thì ra là nơi đó, mảnh đất đó đúng ra cũng không phải đất hoang, nhưng nếu như nhà của chúng ta đổi lấy, phải tiêu không ít phí dọn dẹp.” Nói xong cũng nhẹ nhàng nhíu mày.
“Nhà Trương thẩm cũng sợ chúng ta không đồng ý, đưa cho ta phương pháp trao đổi thỏa đáng, nhà bọn họ nguyện ý dùng hai mẫu đất đổi lấy một mẫu của nhà chúng ta, nói nếu là không đủ, bọn họ sẽ nói với thôn trường mua lại phiến đất bìa rừng kia để bù cho nhà chúng ta, ta thấy nơi đó ít nhất cũng phải có hai, ba mươi mẫu....”
Nghe cha mẹ nói chuyện, trong lòng Cận Nương cũng bắt đầu tính toán khi nào thì có thể đi nhìn xem mảnh đất này, xem có thể nghĩ đến chút biện pháp kiếm tiền hay không.
Lúc này chợt nghe đến giọng của Lệ Nương đã trầm tư trong chốc lát lên tiếng: “Ruộng thượng đẳng nhà của chúng ta cũng chỉ có mười mẫu, tuy nói là được miễn thuế nhờ vào công danh của chàng, nhưng nông sản sản xuất cũng là lấy để đổi tiền mua cái khác.
Đồ ăn trong nhà cũng chỉ có thể dựa vào hai mươi lăm mẫu ruộng trung đẳng này sống qua ngày, bốn phần cấp cho tá điền, hơn nữa phải giữ lại mầm móng, còn có đưa cho nhà Đại bá một nửa thay cho tiền thuê trâu cày, hiện giờ các con còn nhỏ, lúc được mùa còn có thể chừa một chút.
Vài năm nữa bọn nhỏ cũng lớn, ta đang nghĩ như thế nào cũng phải mua thêm hai mẫu nữa mới tốt, nghe chàng nói như vậy, thật sự ta có chút động tâm.”
Phụ thân khoát tay áo nói: “Chuyện này