Tiết Ý Nồng nói xong muốn hỏi nguyện vọng của Từ Sơ Đồng.
Từ Sơ Đồng nói: "Không nói, nói ra sẽ không linh."
"Sao có thể, trẫm nói lớn tiếng như vậy, khẳng định lão thiên gia nhất định sẽ nghe thấy.
Nàng nói, nàng cầu nguyện gì vậy?" Bị nàng quấn lấy.
Từ Sơ Đồng hơi hé miệng nhỏ giọng trách cứ, "Nói cho ngài biết sẽ không còn linh nghiệm nữa.
Nguyện vọng của ta chính là, những mong ước của Hoàng thượng đều có thể thành hiện thực."
Tiết Ý Nồng cảm động vô cùng, đôi mắt lấp lánh như bóng đèn điện hai trăm oát, xuyên qua màn đêm tăm tối cũng có thể khiến cho người ta không thể nào mở to mắt mà nhìn trực diện, "Sơ Đồng, nàng thật tốt, nhưng mà trẫm còn một cái ước nguyện nữa, cầu cho Sơ Đồng sớm ngày tìm được muội muội, cả nhà đoàn tụ.
Mọi thứ đều đạt được mới tốt."
Hai người bị cảm xúc ảnh hưởng, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy nhau.
Cách đó không xa, cũng có hai người khác đang hớt hơ hớt hải đến đây để treo tâm nguyện, bọn họ mở to cặp mắt, ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trước đó, Tiết Tiệm Ly mặt dày mày dạn đi đến cung của Dư Thời Hữu chơi.
Dư Thời Hữu muốn rủ nàng chơi cờ.
Tiết Tiệm Ly cực kỳ thông minh, chỉ một chút liền hiểu rõ cách chơi, càng chơi càng nghiện.
Hai người chơi suốt nửa buổi, cảm thấy mệt mỏi mới dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Bọn họ quyết định ra ngoài đi dạo, Tiết Tiệm Ly từng nghe đám cung nhân nói trong cung có cây cầu nguyện.
Nàng cũng muốn thử một phen, viết một vài thứ, muốn đi treo lên cây cầu nguyện.
Dư Thời Hữu cười trêu nói: "Ngươi còn muốn viết gì nữa?"
"Cũng không thể nói như vậy, ngươi đã là hoàng hậu, còn có tâm nguyện nào không thể thực hiện, huống chi là ta? Giấc mộng chấp kiếm đi khắp thiên hạ vẫn chưa thực hiện được.
Ta cầu lão thiên gia đừng cho đám bát đại cô, thất đại cô đến quấy nhiễu ta nữa, gả ta đi." Tiết Tiệm Ly thúc giục Dư Thời Hữu cùng viết, hai người chuẩn bị xuất môn thì đám người Mai ma ma muốn đi theo, Tiết Tiệm Ly nói: "Yên tâm, có ta bảo vệ Hoàng hậu, sợ cái gì, nếu có chuyện thì tìm ta."
Lôi kéo Dư Thời Hữu đi vào rừng hoa mai.
Thấy phía trước có người nói chuyện, giữa cành cây treo một chiếc đèn lồng.
Nghe bọn hắn cười nói rôm rả, còn đang suy nghĩ là ai đang giở trò đùa dai, sao cũng không thể ngờ đến là oan gia ngõ hẹp , ở trong này gặp được Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng.
Tiết Tiệm Ly bị phát hiện, thổi tắt đèn lồng của mình cũng thổi luôn cái của Dư Thời Hữu.
Hai người bọn họ trốn vào góc tối để xem hai người kia đang làm gì gì.
Vừa mới bắt đầu còn là đọc từng cái ước nguyện.
Tứ ca của nàng còn không biết liêm sỉ đọc lén của người khác.
Tiết Tiệm Ly lúc này đang ép trên người Dư Thời Hữu vươn cổ ra nhìn.
Sau khi thấy bọn họ treo ước nguyện, cầu nguyện xong, chưa nói được mấy câu, thừa dịp không có người liền ôm chặt nhau.
Tiết Tiệm Ly nhanh chóng vươn tay che mắt của Dư Thời Hữu, sợ nàng nhìn thấy sẽ thương tâm.
Kết quả bị Dư Thời Hữu cực kỳ xem thường.
đến khúc hấp dẫn lại bị che mắt, nàng kéo bàn tay che trước mắt mình xuống, nhẹ giọng nói: "Ta không sao."
Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng ôm chặt nhau một lúc rồi buông ra, Từ Sơ Đồng nói: "Ta có chuẩn bị lễ vật, bây giờ tặng cho ngài được không?"
"Cái gì?" Nói xong, buông tay ra.
Từ Sơ Đồng lấy một vật nhỏ từ trong ống tay áo ra, Tiết Ý Nồng vừa nhìn thấy, đôi mắt sáng rực lên.
Hà bao trong truyền thuyết là tín vật định tình.
Tiết Ý Nồng run rẩy cầm lấy nó, có chút không tin hỏi: "Tặng trẫm thật sao?"
"Ừ." Từ Sơ Đồng không ngờ tiếng ừ nhẹ nhàng của mình khiến cho Tiết Ý Nồng kích động, nhào đến ôm chầm, nâng bổng nàng lên khỏi mặt đất, quay rất nhiều vòng.
Từ Sơ Đồng chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, thụ sủng nhược kinh, ngây ra như phỗng, chỉ là một cái hà bao thôi mà, sao kích động như vậy.
Tiết Ý Nồng cười nói: "Thật tốt!" Cầm hà bao cọ cọ trên mặt.
Từ Sơ Đồng: "............" Hoàng thượng có cần phải mừng rỡ như điên như thiếu nữ hoài xuân như vậy không.
Hoàng thượng, hình tượng của ngài nhìn rất manh manh nha.
Tay Từ Sơ Đồng ngứa ngáy, muốn vươn ra nhéo mặt Tiết Ý Nồng, tốt nhất là ép ra vài giọt nước.
Từ Sơ Đồng thản nhiên nói: "Chỉ là một cái hà bao thôi mà.
Nếu Hoàng thượng thích, sau này ta sẽ làm thêm, nhưng đây không phải là lễ vật ta muốn tặng."
"Hả?" Tiết Ý Nồng mở to đôi mắt, không còn lấp la lấp lánh như ánh sao trời nữa, mà đầy vẻ nghi hoặc, "Vậy lễ vật nàng muốn tặng trẫm là....."
"Một bài thơ trong hà bao."
"Còn hà bao thì sao?"
"Ta thấy Hoàng Thượng không có túi nhỏ để đặt mấy vật nhỏ, nên tùy tiện làm một cái, tặng kèm mà thôi."
Tiết Ý Nồng ngây ra như phỗng! Tại sao có thể như vậy! Lúc nãy, người nào đó vui mừng như điên, bây giờ mặt ngỡ ngàng muốn ứa nước mắt, sao có thể như vậy, làm nàng cao hứng hơn nửa ngày.
Hai người nào đó núp lùm trong bóng tối gần đó, há to miệng như quả trứng.
Hoàng thượng vừa rồi hành động ngây thơ, dễ thương, đáng yêu, mừng rỡ như điên, rồi bỗng ngây ra như hóa đá, hàng loạt cái biểu hiện, rất muốn đóng gói mang đi.
Điều quan trọng là: đây là Hoàng thượng trầm ổn mà các nàng nhận biết sao? Cảm giác ngoại trừ bên ngoài nhìn giống Hoàng thượng ra, bên trong tâm hồn là một người khác.
Hai người bọn họ nhìn thấy Tiết Ý Nồng, cực kỳ không hài lòng mở hà bao ra đọc bài thơ trong đó, "Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân thường kiện, tam nguyện như đồng lương thượng, tuế tuế thường tương kiến." Đọc đến chữ cuối cùng, Tiết Ý Nồng thở dài, "Thật sự là làm khó nàng, trẫm sau này nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ không cô phụ nàng.
Nhưng nàng cũng biết, hoàng cung không phải chốn khác.
Cho dù trẫm cố ý nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương phụ (Nguyện người mãi một lòng.
Bạc đầu không ly biệt), nhưng người khác cũng sẽ không buông tha trẫm.
Dù trẫm không thể thay đổi được thiên hạ rộng lớn bên ngoài, nhưng trẫm cam đoan, trong tiểu thế giới của hai chúng ta, nàng là duy nhất."
"Có được những lời này của Hoàng thượng, cái gì cũng xứng đáng." Từ Sơ Đồng cười sáng lạn, "Được rồi, lễ vật ta đã tặng xong, của Hoàng thượng đâu?"
"Hả? Trẫm cũng phải tặng lễ vật à!" Căn bản là nàng chưa từng nghĩ đến.
Cho nên lời nói đầy ngạc nhiên và tuyệt vọng, xong rồi! Phá nát ấn tượng đầu tiên rồi, nãy mới vừa lời ngon tiếng ngọt, giờ như tự vả vào mặt.
Bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của Từ Sơ Đồng, Tiết Ý Nồng không khỏi nuốt nước miếng vài lần, miệng lưỡi khô khốc, cảm thấy có lỗi vô cùng, nhịn không được muốn ôm lấy nàng ấy, Tiết Ý Nồng nói: "Trẫm cũng có lễ vật, chỉ sợ nàng không cần."
"Sao có thể, Hoàng thượng tặng gì cũng được."
Tiết Ý Nồng hôn lên đôi môi của nàng, rồi nhanh chóng rời đi, cúi thấp đầu như hài tử mắc lỗi.
Dư Thời Hữu trong bóng tối khẽ kêu một tiếng, lập tức bị Tiết Tiệm Ly bịt miệng lại.
Tiếng kêu nhỏ nhoi của nàng hòa vào gió tuyết rít gào, nhanh chóng biến mất mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Hơn nữa, vào lúc này, sự chú ý của Tiết Ý Nồng đều tập trung vào Từ Sơ Đồng, không có rảnh rỗi, đi cảnh giác có thêm ai khác ngoài hai người bọn họ hay không.
Tiết Tiệm Ly nói nhỏ vào tai Dư Thời Hữu, "Nhỏ giọng thôi, nếu như bị nghe thấy, không tốt." Trong lòng nàng cực kỳ không hài lòng với Tiết Ý Nồng.
Cho dù là núp lùm rình rập người khác, nhưng tứ ca của nàng lại dám thân mật với nữ nhân khác trước mặt Tiểu Phượng, nàng bất mãn vô cùng.
Bên này nàng nhíu mặt khó chịu, bên kia càng hôn nhiệt tình.
Từ tầm nhìn của nàng, có lẽ Từ Sơ Đồng nhào vào người tứ ca của nàng, vươn đôi tay ôm lấy cổ tứ ca nhà nàng, môi cũng đưa đến gần, thật là chẳng biết xấu hổ.
Tiết Tiệm Ly tức giận, còn không quên dùng ống tay áo của mình che lại tầm nhìn của Dư Thời Hữu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng nhìn, nhìn hai người đó rất bẩn mắt của ngươi."
Dư Thời Hữu nhỏ giọng đáp lại, "Ngươi che rồi."
Tiết Tiệm Ly: "......" Tiểu Phượng! Bên kia là phu quân của ngươi và nữ nhân khác, phải làm cho ra lẽ chứ.
Tiết Tiệm Ly lắc lắc đầu, Tiểu Phượng rốt cuộc vẫn là rất đơn thuần.
Tiết Tiệm Ly giữ chặt tay áo, miễn cho Dư Thời Hữu xốc lên xem.
Nàng còn trực tiếp lấy tay che kín đôi mắt mình, nhưng mà vẫn chừa chút khe nhỏ, bởi vì nàng cũng muốn tranh thủ cơ hội này mà học hỏi kinh nghiệm.
Vì thế, hai vị quần chúng nghiêm túc xem đến mặt đỏ tai hồng.
Ánh mắt cực kỳ thưởng thức, nhưng nội tâm phê phán không ngừng.
Sa đọa, quá sa đọa.
Xung quanh quá yên tĩnh, chỉ có tiếng gió, còn có tiếng tà âm , tiếng rên rỉ sung sướng truyền quá, khiến cho kẻ khác miên man bất định......
Tiết Ý Nồng bị kích thích đến nỗi toàn thân bốc hỏa, hận không thể ngay lập tức ăn luôn Từ Sơ Đồng, nhưng mà không thể.
Khó khăn lắm mới hiểu rõ tâm ý của nhau.
Nếu lúc này mà có ý đồ xấu xa gì, khẳng định sẽ bị khinh bỉ, sau đó không bao giờ...!để ý đến mình thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này, trong đại não của Tiết Ý Nồng đang bận suy nghĩ về trời đất và con người, đấu tranh tư tưởng các thể loại.
Nàng điều chỉnh hô hấp, nhắc nhở chính mình phải thật trong sáng! Thật vất vả mới điều chỉnh được cảm xúc, Từ Sơ Đồng luồng tay vào bên trong y phục của Tiết Ý Nồng, đội nhiên nàng ấy dừng lại, bên tai tiếng tim đập vang như sấm.
"Sơ Đồng......" Giọng nói của nàng khàn khàn vì bốc hỏa, Từ Sơ Đồng mỉm cười ngây thơ.
Chợt nghe nàng lúng túng nói: "Trẫm rất trong sáng."
Nụ cười của Từ Sơ Đồng cứng ngắt, bản thân mình không trong sáng sao? Giống như nàng đã muốn mấy trăm năm, ai kêu Tiết Ý Nồng quyến rũ nàng.
Mới hôn một chút mà đã nghiện, vui sướng, giận chính mình thiếu kiềm chế, làm bại lộ bản tính, Từ Sơ Đồng từ từ rút tay trở về, vừa rồi thiếu chút nữa sẽ cởi thắt lưng của Tiết Ý Nồng ra, nhưng mà..
nhưng mà......!bên dưới, nàng quên rằng không có nội dung.
Ờ, cũng không có việc gì, sau này nàng trở về nên sẽ đọc thêm nhiều tác phẩm kinh điển.
Chính cái gọi là: thư sơn hữu lộ cần vi kính.
Ái hải vô nhai đa nghiên cứu! (bể học vô biên, muốn giỏi yêu cần phải nghiên cứu nhiều hơn)
Từ Sơ Đồng cố gắng làm cho bản thân tự nhiên, nói: "Ta biết Hoàng thượng rất trong sáng, ngài không nói, ta cũng biết mà.
Ta cũng không có ý khác.
Thật sự không có, ngài đừng nghĩ lung tung." Sau một phen giải thích lung tung, thật khó che giấu hơi thở ngọt ngào, nồng nhiệt lúc nãy.
Tiết Ý Nồng khẽ chạm vào tay Từ Sơ Đồng.
"Cũng không còn sớm nữa, đám người Lạc Nhạn sẽ đi tìm chúng ta.
Chúng ta trở về đi."
"Ừ." Cuối cùng tay trong tay cầm đeo lồng rời đi.
Hai người núp sau cây hoa mai nhìn thấy các nàng đã đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Tiệm Ly cũng buông xuống cánh tay đang che tầm nhìn của Dư Thời Hữu, lắc lắc cánh tay.
Oán giận nói: "Hai người này có cần quanh co lòng vòng lâu như vậy không.
Họ nói chuyện lâu như vậy, chỉ là một cái hà bao thôi, cần gì mà mừng rỡ, kích động như vậy.
Rất tầm thường.
Ta chưa quen việc tứ ca của ta bị lừa như vậy.
Tiểu Phượng ngươi đừng lo lắng, hiện tại Từ Sơ Đồng cũng chưa tính là thắng.
Sau này rảnh rỗi, người làm hà bao đưa cho tứ ca, cho hắn biết, không phải chỉ có Từ Sơ Đồng mới biết làm mấy trò mèo này.
ngươi cũng biết.
Chúng ta phải lấy số lượng đánh bại ả hồ ly tinh kia!"
Dư Thời Hữu: "......"
Tiết Tiệm Ly dường như không có phát hiện Dư Thời Hữu không nói nên lời, muốn trách thì trách các nàng ấy không thổi tắt đèn lồng.
Nếu không thì chỉ có thể nhìn thấy bóng đen, vừa rồi nhờ ánh đèn lồng soi rọi, ở khu vực của Tiết Ý Nồng.
Lúc này hai người bọn họ vừa đi, xung quanh tối đen như mật, cộng thêm tiếng gió thổi rít gào, cùng nhánh cây đung đưa nhẹ nhào trong bóng đêm, nghe như tiếng gào khóc thảm thiết.
Tiết Tiệm Ly tiếp tục nói: "Đáng tiếc ta nữ công không tốt, lại không có gì để tặng.
Tiểu Phượng, nếu không ngươi có rảnh tặng cho ta mấy cái hà bao để đồ vật này nọ, đeo bên người nhìn cũng đẹp mặt, cho người khác cảm thấy ta cũng có người thích, chứ không phải không ai muốn."
"......"
"Đi thôi đi thôi, đừng lo nói chuyện nữa." Nàng lấy đánh lửa ra, đốt sáng hai cái đèn lồng, vừa có ánh sáng, nàng thấy gương mặt đỏ bừng của Dư Thời Hữu, nhìn mê người không thể tả, bệnh trêu hoa ghẹo nguyệt lại tái phát, cười hắc hắc hai tiếng, muốn đưa tay lên sờ sờ, "Ây da, nhìn thấy bản công tử thì thẹn thùng như vậy, có muốn làm tiểu thiếp của bản công tử không, sưởi ấm giường mỗi đêm....."
"Bốp!" Tày Dư Thời Hữu đánh nhẹ lên mu bàn tay của Tiết Tiệm Ly, "Bệnh này đến giờ vẫn chưa sửa được nữa, dám động thủ động cước với ta, cái tốt không học, lại đi học cái xấu.
Còn không nhanh chóng treo tâm nguyện, để còn sớm trở về, đỡ phải để Thái hậu các ngài lo lắng."
"Dừng, thật sự là nhàm chán.
Tiểu Phượng ngươi cũng học hỏi Từ Sơ Đồng, người ta tuy nói là hồ ly tinh, nhưng biết rất nhiều thứ.
Đừng nói hoàng huynh, ngay cả ta nhìn thôi cũng thèm khát, lòng cũng say mê.
Nếu ta là nam tử, cũng muốn chăm sóc ả.
Điểm này của hoàng huynh không được.
hắn từ nhỏ nhút nhát, lại còn hay đắn đo, thiếu quyết đoán."
"......"