Tiết Ý Nồng thầm nghĩ: "Hồ đồ!" Lập tức ra lệnh cho Lạc Nhạn đi thái y viện, "Lúc trước, trẫm có hạ lệnh lưu lại một người luân phiên túc trực đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra." Những người sống trong hoàng cung này, đều quá yếu, hở một tí là sẽ ngã bệnh.
Bây giờ nàng cảm thấy may mắn vì sự an bài của mình.
Nhưng khi đến gần mép giường, phát hiện gương mặt của Dư Thời Hữu đã đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ hỏn, cả người như đang hôn mê, mắt mở không nổi, chỉ thấy một khe hở giữa hai hàng mí mắt, như đang nhìn người hoặc đang ngủ.
Tiết Ý Nồng ngồi xuống, sờ trán của nàng ấy, nóng khủng khiếp, nghĩ rằng nàng ấy đã bị sốt.
"Hoàng hậu, ngươi còn nghe thấy trẫm nói chuyện không? Không có gì đáng ngại." Nàng vỗ nhè nhẹ bàn tay của nàng ấy, rồi đem nhét nó vào trong chăn, rồi ra lệnh cho cung nữ lấy khăn ướt đến, "Trước hết là giúp nàng ấy giải nhiệt, vạn nhất để nóng quá sẽ ảnh hưởng đến não bộ của nàng ấy thì phải làm sao?"
Mọi người thấy nàng ở đây, như có chỗ nương tựa, bọn họ nhất nhất nghe theo lời nàng mà hành động.
Nơi hỗn loạn lúc nãy thì bây giờ đã có trật tự, đâu vào đấy.
Tiết Tiệm Ly đứng bên cạnh, nhìn Tiết Ý Nồng, không khỏi bối rối.
Trước giờ, nàng rất chướng mắt tứ ca của nàng, cảm thấy hắn quá nữ tính.
Nhưng khi gặp chuyện, có thể giữ được bình tĩnh, chỉ huy ra quyết định là hắn, còn mình thì...? Luôn cho rằng bản thân có tấm lòng của nam tử, nhưng lúc này thì sao, còn không phải là trái tim nữ tử sao.
Bỗng nhiên cảm thấy bản thân yếu đuối hẳn đi.
Cúi thấp đầu, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.
Nhìn Dư Thời Hữu vẫn hôn mê bất tỉnh ở trên giường, trái tim nàng như vỡ nát, hận không thể thay nàng ấy chịu đựng.
Nếu không phải do bản thân đá chăn lung tung, thì đã không liên lụy nàng ấy bệnh thành như vậy.
Đáng chết, đáng chết, nàng nóng lòng muốn tự vả vào mặt để trừng phạt bản thân.
Tiết Tiệm Ly chạy ra ngoài, bị Tiết Ý Nồng lên tiếng gọi: "Muội đi đâu, hoàng hậu còn cần có người ở bên cạnh chăm sóc."
Đúng vậy, mình chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng.
Nàng là đầu sỏ trong chuyện này, " Dạ, hoàng huynh nói ta nên làm như thế nào mới phải."
"Chăm sóc nàng ấy, khi nào nàng ấy tỉnh thì báo cho trẫm.
Trẫm đi nấu cháo cho nàng ấy, lát nữa nàng ấy phải dùng dược, để bụng trống dùng dược sẽ gây tổn thương cho bao tử."
Tiết Tiệm Ly kinh ngạc nhìn nàng ấy, "Dạ!" Nàng chỉ có nghe lệnh, Tiết Ý Nồng dặn dò cung nữ mang lò đến, nàng muốn nấu cháo.
Dĩ nhiên loại chuyện này, tự nhiên có người muốn giành làm, Mai ma ma chính là một trong số những người đó.
"Không cần, trẫm tự làm.
Các ngươi đi hỗ trợ lau mặt cho hoàng hậu, chú ý hạ nhiệt."
Trong lòng Mai ma ma khó hiểu, nhưng vẫn nghe lệnh rời đi.
Tiết Ý Nồng ở đây nấu cháo, Nhậm công công đi vào thúc giục mấy lần, nói là phiên vương và các phiên vương phi, thế tử, quận chúa đang chờ nàng ở đại điện, còn có công chúa, phủ Quốc công, phủ Thừa tướng, chư vị đều đang ở đó đợi nàng.
"Thông báo hoàng hậu ngã bệnh, trẫm không rảnh triều bái.
Nói với bọn họ, tâm ý của bọn họ trẫm đều biết, miễn vấn an, đợi hoàng hậu khỏe lại, trẫm sẽ đi cảm tạ bọn họ." Chuyện trước giờ Tiết Ý Nồng lãnh đạm với hoàng hậu, trong cung không ai không biết, có thể lần này Dư Thời Hữu đột nhiên ngã bệnh, nhưng nàng biểu hiện cực kỳ quan tâm, khiến cho không ai đoán được nàng nghĩ gì, nên ứng phó cũng không kịp.
Rốt cuộc là tình cảm hoàng thượng dành cho hoàng hậu là như thế nào?
Đối với Tiết Ý Nồng mà nói, Dư Thời Hữu có cũng được không có cũng được, nhưng nàng không phải là người là lãnh huyết vô tình, phàm là người ở trong phạm vi của nàng, nàng sẽ tận lực chiếu cố.
Huống chi, đối với nữ tử này, nàng cũng không ghét.
Được Dư Thời Hữu thông cảm, không oán hận, nàng đều hiểu.
Nếu đổi lại là một người khác, có thể sẽ đem toàn bộ hậu cung quậy đến long trời lỡ đất.
Bản thân nàng cũng biết là mình có phúc như vậy là do Dư Thời Hữu cấp cho.
Vậy thì đối với một nữ tử như vậy, đã ngã bệnh, mình lại không thể không nghe không hỏi, giả vờ không biết cho được.
Đây là tâm tư của nàng, còn xét về công, nàng cũng phải trấn an Thừa tướng.
Tiết Ý Nồng không quan tâm người khác nghĩ gì, nàng chỉ chuyên tâm chăm sóc Dư Thời Hữu thật cẩn thận.
Lại nói Lạc Nhạn rời Khôn Viên Cung, đi thái y viện.
Từng đợt gió rét thổi đến, lạnh cắt da cắt thịt, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc.
Vì vậy nàng khoanh tay trước ngực để che chở cho bản thân đỡ nổi da gà vì lạnh.
Đến thái y viện kêu cửa, dược đồng đi ra ngênh đón."Xin hỏi cô nương có chuyện gì?"
"Hoàng thượng ý chỉ, tuyên thái y đến gặp, hôm nay là vị thái y nào trực? Nhanh chóng gọi đi đừng để hoàng thượng chờ lâu!"
Dược đồng trả lời: "Là Lâm thái y."
"Quá tốt, gọi nàng ấy đi! Ngươi nhanh chóng đi kêu." Lâm Hồng Liên bị người kêu, một vạn lần không thoải mái.
Đây chính là đầu năm mùng một Tết, bị an bài trực đã không vui rồi.
Hôm nay còn bị bắt đi chẩn bệnh, nàng cá là 365 ngày sắp đến không có thời gian nghỉ ngơi rồi.
Hỏi mấy câu liền ngáp rồi đứng dậy đi ra, trưng cái mặt không vui gặp Lạc Nhạn, tên gọi hồn đầu năm kìa! Nàng ngủ chưa đủ giấc.
Hôm qua mò mẫm nghiên cứu cái thi thể đến canh ba nửa đêm, gương mặt Lâm Hồng Liên mệt mỏi có quầng mắt thâm đen, mặt mày bơ phờ hỏi.
"Có chuyện gì? Hoàng thượng bị sao?"
Vừa thấy Lạc Nhạn, liền cảm giác đừng nói vị tiền sủng phi kia lại gây ra chuyện gì nữa chớ.
Nàng cười xấu xa, "Vị kia xảy ra chuyện nữa hả?"
Lạc Nhạn nhìn thấy nàng cười đểu, đoán được tiểu tâm tư của Lâm Hồng Liên.
Chẳng qua bây giờ mối quan hệ giữa nàng và Tồn Tích đã tốt hơn trước rất nhiều.
Dĩ nhiên sẽ không cảm thấy Từ Sơ Đồng có yêu ma chướng khí gì, vì vậy nói rất nghiêm túc: "Không phải, là hoàng hậu, ngài ấy không thoải mái, hoàng thượng đang tìm thái y lại chẩn bệnh, Lâm thái y đi nhanh chút đi."
"Là hoàng hậu ha!"
Lạc Nhạn thấy rõ ràng dáng vẻ tiếc nuối của Lâm Hồng Liên, hơn nữa còn không ngừng bĩu môi.
Nàng không quản được nhiều chuyện như vậy, thúc giục Lâm Hồng Liên nhanh chóng lên đường.
Trên đường, còn kể chuyện ma quái cho Lạc Nhạn nghe.
Đi đến Khôn Viên Cung, bên ngoài nhanh chóng có người vào báo.
Tiết Ý Nồng nói: "Còn không mau chóng mời vào." Lằng nhằng, nhiều quy củ.
Sau khi Lâm Hồng Liên vào cửa, bắt mạch, lật mí mắt nhìn một chút, dùng mu bàn tay sờ lên trán Dư Thời Hữu.
Sau đó, đi đến bàn bên cạnh viết toa thuốc.
"Không có sao, chẳng qua là bị cảm nhiễm phong hàn.
Hơn nữa, thể chất của hoàng hậu yếu kém, nên nhìn thấy nghiêm trọng.
Trước tiên uống mấy vị thuốc ôn hòa để giải nhiệt hạ hỏa.
Sau đó từ từ điều dưỡng trở lại, qua mấy ngày thì không có sao."
Lúc này, Tiết Ý Nồng mới yên tâm, kêu người căn cứ toa thuốc nhanh chóng đi lấy dược, sắc thuốc, lại thấy Lâm Hồng Liên cười gian trá nhìn nàng.
Tiết Ý Nồng không rảnh tìm hiểu ý tứ ẩn sau đó.
Đợi Lâm Hồng Liên thu xếp xong cái hòm thuốc, cáo từ đã đến lúc phải rời đi.
Lúc đi ngang qua người nàng, đột nhiên nhẹ giọng cười nói: "Hoàng thượng diễm phúc không cạn." Giữa các nàng không có giấu diếm bí mật lẫn nhau.
Thân là thái y, Lâm Hồng Liên không cần thiết đi quản hoàng đế là nam hay nữ.
Ngược lại, Tiết Ý Nồng cũng sẽ không đi quản vị nữ thái y này có cảm tình, hứng thú đối với nữ tử.
Tiết Ý Nồng mỉm cười nói: "Nhờ phúc ơn trên.
Hy vọng Lâm thái y trong tương lai cũng tìm được người trong lòng mình." Mặc dù rất khó khăn, nhưng chỉ cần chăm chỉ tìm, nhất định gặp.
Ở kiếp trước, chuyện tình cảm của Tiết Ý Nồng không suôn sẻ.
Nhưng sau khi đến nơi này, có thể thích một người, tự nhiên cảm kích mọi việc xung quanh, trừ đôi khi cảm xúc rối ren nhưng đa phần tích cực nhiều hơn tiêu cực.
Lâm Hồng Liên trề môi, "Thần cũng phải trông cậy vào phúc khí của hoàng thượng." Vào hoàng cung, có rất nhiều tỷ muội, nhưng nàng không có hảo cảm, vẫn là trở về nghiên cứu thi thể càng hấp dẫn hơn đi.
Nàng từng nghe đâu đó: làm bạn với hồng trần.
Bây giờ nàng cũng chỉ có thể cùng thi thể đẫm máu làm bạn.
Dĩ nhiên nàng sẽ không quên còn có một con chó lai con heo kề cận.
Sau khi Lâm Hồng Liên rời đi, Tiết Ý Nồng cũng không lập tức rời đi.
Dù sao nàng đã hạ lệnh cho Nhậm công công hủy bỏ triều bái, nàng ngồi xuống bên cạnh.
Tiết Tiệm Ly ngồi ở mép giường nắm lấy bàn tay Dư Thời Hữu, vành mắt đỏ hoe.
Mặc dù nàng không quá thân thiết với vị muội muội này nhưng trong trí nhớ của nguyên thân, Tiết Tiệm Ly hào sảng, hoạt bát, dạn dĩ, dạng người không sợ trời không sợ đất.
Bây giờ lại vì Dư Thời Hữu mà biến thành dạng mất hồn mất vía như vậy.
Phải chăng hai người này cũng có gì gì đó?
Tiết Ý Nồng biết mình thích nữ tử, nếu không có chuyện gì cũng không suy nghĩ vớ vẩn.
Ai thành đôi với ai, nàng không quan tâm.
Nhưng tình cảnh trước mắt, khiến nàng tò mò muốn bát quái một phen.
Chẳng qua là những việc này, nàng cũng chỉ dám âm thầm suy đoán.
Nghĩ đến Dư Thời Hữu bỗng dưng ngã bệnh, nhất định có liên quan đến Tiết Tiệm Ly, không bằng để muội ấy ở lại chăm sóc cho Dư Thời Hữu.
Nghĩ đến đây, Tiết Ý Nồng đứng dậy, đi đến xem nồi cháo đã chín chưa, thấy cũng chín rồi, thì để nấu thêm một chút.
Nàng đi đến mép giường, nói với Tiết Tiệm Ly: "Trẫm còn có việc, làm phiền muội ở lại đây chăm sóc nàng ấy, cháo cũng sắp chín, trước tiên muội đỡ nàng ấy dậy ăn cháo rồi uống thuốc."
Dặn dò xong, Tiết Tiệm Ly đáp ứng, tiễn nàng ra ngoài, rồi trở lại ngồi bên mép giường.
Tiết Ý Nồng vừa đi, Dư Thời Hữu liền mở mắt, nàng đã bớt nóng rất nhiều, mới vừa rồi có cảm giác như kim châm, nay đã được giải tỏa.
Tiết Ý Nồng nói, làm chuyện, nàng đều biết.
Chẳng qua là trong miệng có chút vị đắng, bởi vì nàng bối rối, rốt cuộc tình cảm Tiết Ý Nồng dành cho nàng là gì?
Nói không trân trọng nàng, nhưng nay lại sẵn sàng vì nàng mà đi đắc tội mấy vị phiên vương, hoàng thân quốc thích.
Những người đó ngàn dặm đến đây, nhưng vì hoàng hậu ngã bệnh nên tạm thời không triệu kiến.
Những người đó tuy miệng không nói nhưng e rằng trong lòng khinh thường hắn.
Bởi vì nàng, Tiết Ý Nồng có thể sẽ bị mọi người cười nhạo sau lưng.
Bởi vì nàng, hắn có thể biến thành hôn quân trong miệng người đời vì sắc mà mất nước.
Và cả nàng cũng sẽ trở thành tội nhân.
Nàng ngã bệnh thật không đúng lúc.
Nhưng Tiết Ý Nồng chắc chắn không phải người thiển cận.
Hắn nhất định là thấy rõ điểm này, nhưng vẫn làm như vậy.
Vậy thì tình cảm hắn dành cho mình là loại nào? Là lấy lòng tổ phụ nàng sao? Liệu có cần thiết phải làm như vậy không?
Lấy một cận thần so với một đám hoàng thân quốc thích, ai cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Nếu như Tiết Ý Nồng không phải là kẻ ngốc, vậy thì hắn làm như vậy rốt cuộc vì cái gì?
Trong lòng Dư Thời Hữu đã có câu trả lời, chỉ là không dám tin tưởng.
Câu trả lời kia, đối với nàng mà nói là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nó dường như là tinh tú trong màn đêm.
Hắn là vì nàng.
Dư Thời Hữu nhếch khóe môi cười mỉm, không thể, tuyệt đối không thể nào.
Nàng từng chính tai nghe Tiết Ý Nồng nói với nàng Không thích, nàng từng chính mắt nhìn thấy Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng ở trong rừng mai hôn nhau quên cả đất trời.
Mọi lý do đều có thể, chỉ là không thể nào là vì nàng.
Tiết Tiệm Ly thấy Dư Thời Hữu tỉnh lại, nhưng đôi mắt mông lung, không tiêu cự, ngồi bần thần, không biết nàng ấy đang suy nghĩ điều gì? Nàng mở miệng nói: "Tiểu Phượng, đói không? Muốn ăn cháo không?" Nàng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Hoàng huynh đã đến, thái y cũng đã đến.
Hắn nấu cháo cho ngươi, để cho ta đút ngươi ăn, hắn bây giờ có việc, cho nên đi trước."
Nàng không dám giành công lao của Tiết Ý Nồng làm của mình, vừa nghĩ đến Dư Thời Hữu là bởi vì mình mà ngã bệnh, nàng lại áy náy không thôi.
" Ừ, cũng cảm thấy đói, để ăn một chút, làm phiền ngươi." Dư Thời Hữu nhìn thấy ánh mắt áy náy của Tiết Tiệm Ly, nở nụ cười yếu ớt để an ủi, "Ta không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng, chẳng qua là bị phong hàn, ngươi biết ta trước giờ dù chỉ bệnh nhẹ nhưng luôn trông thật nghiêm trọng, có phải đã làm ngươi sợ không?"
Tiết Tiệm Ly chỉ lắc đầu, đi đến bếp, múc cháo, đỡ Dư Thời Hữu ngồi dậy, khoác áo choàng cho nàng ấy, đút nàng ấy ăn từng muỗng.
Sau khi Tiết Ý Nồng rời đi, khắp nơi tán loạn.
Nhậm công công đang từ trong đại điện tuyên chỉ trở lại, đôi chân lảo đảo, thắt lưng thấp như muốn giữ song song với mặt đất, vừa thấy Tiết Ý Nồng, lập tức mặt mày hớn hở, thái độ vui mừng, hai hàng lông mày bạc trắng, dài ngoằn rũ xuống rung rung.
Từ xa đã khàn giọng hét lên: "Hoàng thượng, nô tài ở đây!"
Tiết Ý Nồng đứng yên, chờ hắn đến.
Sau khi Nhậm công công đến, liền ôm quyền hồi bẩm.
"Nô tài đã truyền chỉ, thông báo cho các vị phiên vương, chư vị Vương phi, hoàng thượng tạm thời có việc không thể triệu kiến, chờ có thời gian sẽ triệu kiến riêng.
Bây giờ, đã để cho bọn họ đi dự yến tiếc."
Tiết Ý Nồng nói: "Tốt lắm." Không bằng chờ bọn họ ăn xong, lại gặp mặt, cho nên quyết định không quấy nhiễu bọn họ.
Nhậm công công hỏi: "Bây giờ Hoàng thượng muốn đi đâu? Hồi Cẩm Tú Cung?"
" Ừ, trở