Tiết Ý Nồng bước vào trong, đã nghe đám người văn võ bá quan, phiên vương, vương phi quỳ xuống đất tung hô vạn tuế, Tiết Ý Nồng vòng qua mọi người, ngồi vào long ỷ, mới nói: "Bình thân." Lúc này, Nhậm công công bên phải, Lạc Nhạn bên trái, hai người đứng ở hai bên của Tiết Ý Nồng.
Mọi người sau khi đứng dậy, từng người bước ra xưng tên, bái kiến, tặng lễ vật.
Tiết Ý Nồng cũng đáp lễ ban thưởng từng người, kể cả những người không có ở đây.
Trong đó có một vị nữ tử, từ lúc Tiết Ý Nồng xuất hiện, không nhút nhát và rụt rè như những người khác, nàng ấy rất tự nhiên, phóng khoáng, thoải mái, ánh mắt thỉnh thoảng còn lén lút nhìn Tiết Ý Nồng.
Hai tay nàng hành lễ để ở bên hông, rồi nói: "Tôn nữ của phủ Quốc công, nữ nhi chi thứ hai của Thắng hầu, tham kiến Hoàng thượng." Vừa nói, vừa hạ thấp người xuống, nhưng ánh mắt vẫn không hề an phận, không ngừng xoay chuyển.
Tiết Ý Nồng mỉm cười, thì ra là từ nhà tổ phụ.
Vậy ra vị này là nhị biểu muổi của nàng rồi, "Miễn lễ nhị biểu muội." Dựa vào trí nhớ của nguyên thân, nàng cũng có chút ấn tượng với vị biểu muội này, nhưng không quá sâu sắc.
Ở triều đại này, cũng không có quá khắc nghiệt đến mức nam tử và nữ tử "không thể gặp nhau", nhưng lại có nhiều quy tắc nghiêm nghặt đối với quan lại và thái giám hơn so với bách tính, dân thường.
Hạ Tư Huyền nhoẻn miệng cười, hỏi: "Hoàng thượng ngài còn nhớ muội sao?"
Tiết Ý Nồng nói qua loa vài câu lấy lệ, chỉ thấy bộ dạng rất vui vẻ của Hạ Tư Huyền.
Đôi má hây hây, đôi mắt đen như mực nhìn Tiết Ý Nồng dịu dàng, tràn đầy tình cảm, Tiết Ý Nồng hơi lúng túng, nhanh chóng tặng lễ vật, mau mau đuổi vị biểu muội này đi, chỉ thấy nàng ấy nhận lễ vật rồi tạ ơn, còn không quên quay nhìn lại, mỉm cười.
Những người ngồi ở đây ai mà không tôn quý.
Nhìn cách hành xử của Hạ Tư Huyền, trong lòng khinh bỉ một trăm lần, đồng thời sắc mặt của phủ Quốc công cũng không tốt, trừ Thắng Hầu.
Tâm tư của đứa hài tử này đã sớm nói cho hắn biết.
Hắn cũng hết sức tán thành.
Hôm nay ngoại tôn đã trở thành hoàng đế, tam cung lục viện, chẳng lẽ không thể nhận thêm một tiểu biểu muội sao?
Thắng Hầu giả vờ như không biết, mặc kệ người khác đang nghĩ gì.
Đến khi Tư Huyền nhà hắn làm Quý phi, khi đó ai mà chẳng muốn nịnh nọt hắn.
Khi đó, ai dám chê cười.
Ai cười ai chưa biết.
Thắng Hầu nhìn lướt qua đám người trong đây, bất cứ ai cười nhạo hắn, hắn đều ghi tạc trong lòng.
Sau này tính sổ một lượt!
Hạ Tư Huyền ngồi xuống ở bên cạnh Thắng Hầu.
Sau đó, có thêm những người khác tiến lên bái kiến, cùng nhau nói một vài lời xã giao.
Sau khi gặp hết, thì cũng giải tán.
Tiết Ý Nồng ngồi kiệu liễn, nhưng không lập tức trở về Cẩm Tú Cung, mà là đi Khôn Viên Cung.
Mọi người trong Khôn Viên Cung thấy Hoàng thượng một ngày đến hai lần, mừng rỡ như điên.
Thật là không thể tin được còn tưởng mình bị hoa mắt.
Đi vào trong thông báo cho Mai ma ma, Mai ma ma không tin, bị đám cung nữ cười nói: "Ma ma vui quá ngớ ngẩn ha, còn không nhanh chóng đi vào báo với hoàng hậu."
"Đến thật sao?" Vận may cuối cùng cũng đã chuyển đến tiểu thư nhà bà.
Bà vội vàng chạy vào trong, tốc độ nhanh gấp hai lần ngày thường.
vui vẻ báo với Dư Thời Hữu: "Hoàng hậu, hoàng thượng đến." Bà vừa nói xong, Tiết Ý Nồng đã đi vào.
Dư Thời Hữu muốn đứng lên hành lễ, bị Tiết Ý Nồng ngưng lại.
"Không cần, ngươi đang không khỏe, ngồi cũng được, nằm cũng được, chỉ là trẫm thuận đường đến thăm ngươi một chút."
Tiết Tiệm Ly vẫn ngồi ở mép giường, vào lúc này cũng đứng dậy nghênh đón, "Tiệm Ly bái kiến hoàng huynh."
" Ừ, hoàng hậu ăn cháo chưa? Sắc thuốc xong chưa?" Đang hỏi, thì Mai ma ma xen vào trả lời: "Bẩm hoàng thượng, ngài ấy đã ăn, thuốc còn đang sắc."
"Vậy là tốt rồi."
Tiết Tiệm Ly tiếp tục ngước nhìn Tiết Ý Nồng, như có lời muốn nói.
Đợi Tiết Ý Nồng cho mọi người lui ra ngoài hết, lúc này nàng ấy mới tiến lên: "Hôm nay may mà có hoàng huynh, nếu không muội cũng không biết phải làm sao." Tiết Tiệm Ly cảm kích, "Hoàng huynh không so đo chuyện lúc trước, còn giúp hoàng hậu, muội không biết nói gì cho phải."
"Không có gì, trẫm không có trách muội.
Ngôn luận là quyền tự do của muội.
Nhưng mà, sau này đừng có nói năng kiểu đó trước mặt nhiều người, trẫm khó vị tình.
Trẫm chỉ có một cái miệng, không đáp lại nhiều người như vậy được.
Chăm sóc hoàng hậu cũng là trách nhiệm của trẫm, việc này, muội không cần tạ ơn.
Ngược lại là trẫm, phải cảm tạ muội mới phải.
Nhờ muội túc trực chăm sóc khi hoàng hậu ngã bệnh, điều này quả thật hiếm thấy." Nàng cố ý muốn khen ngợi điểm tốt của Tiết Tiệm Ly trước mặt Dư Thời Hữu.
Tiết Tiệm Ly xấu hổ, "Do muội, Tiểu Phượng mới bị cảm nhiễm phong hàn.
Hoàng huynh nói như vậy, muội xấu hổ muốn chết."
"Thôi, đừng nói chuyện đó nữa.
Mấy ngày kế tiếp, muốn muội khỏe mạnh để chăm sóc hoàng hậu.
Có muội ở bên cạnh nàng ấy, trẫm tương đối yên tâm." Nói một lúc, giao Dư Thời Hữu cho Tiết Tiệm Ly chăm sóc, Tiết Ý Nồng trở về.
Từ Sơ Đồng thấy nàng trở lại, có mấy lời muốn nói cùng nàng, nhưng lại thôi, nên đành đứng trước mặt nàng, "Hoàng thượng..."
" Sơ Đồng a, trẫm còn có việc, có lời gì đợi khi có thời gian rồi nói sau được không?" Nàng không muốn nghe nàng ấy ngụy biện nữa.
Bây giờ nàng cần yên tĩnh một mình, tránh xa những chuyện phiền não này.
Nói xong đi về phía bàn xem tấu chương, không để ý đến bất kỳ người nào.
Đến trưa, Lạc Nhạn đem ngọ thiện vào cho nàng.
Một chén hoành thánh.
Từ Sơ Đồng, sau khi bị cự tuyệt thì ấm ức đi ra ngoài, gặp phải Tồn Tích.
Tồn Tích thấy gương mặt đượm buồn của nàng, biết nàng gặp phải bức tường Tiết Ý Nồng.
Nàng ấy kéo Từ Sơ Đồng đi vào tiểu trù phòng, hai người đóng cửa lại, nói chuyện.
"Nương nương chưa nói rõ ràng với hoàng thượng hả?"
"Không phải là không nói, mà căn bản là ngài ấy không muốn nghe ta nói, không cho ta cơ hội nói."
Tồn Tích thở dài, nói: "Hai ngài thiệt là, sao cứ xung đột hoài, mới vừa hòa hợp lại phát sinh mâu thuẫn mới.
Có phải các ngài xem mâu thuẫn là cơm bữa dùng hàng ngày chăng? Nô tỳ không thể không ra tay rồi.
Để nô tỳ đi giải thích thay ngài."
"Ngươi cần gì phải chuốc lấy phiền phức, để ngươi phiền lòng vì ta, ta vô cùng áy náy."
"Vẫn tốt hơn bây giờ, chân mày của ngài cau chặt đủ giết một con ruồi.
Nương nương, ngài đang đóng kịch đúng không? Không phải thật đúng không? Ngài diễn như thật, diễn như không diễn vậy, có phải nô tỳ có hiểu lầm gì không? Nhìn ngài, chỉ một lúc mà đã hốc hác, tiều tụy thành ra như vậy.
" Tồn Tích nói khoa trương đến mức đủ trêu chọc Từ Sơ Đồng miễn cưỡng mỉm cười.
"Được rồi, yên tâm đi, chuyện của ngài cũng chính là chuyện của nô tỳ.
Chuyện này nô tỳ nhất định sẽ vì ngài giải thích rõ ràng với hoàng thượng, hắn cũng nóng nảy, có lẽ là do ghen tị.
Ngài đối xử với Cung Kính Vương như vậy, là ai cũng sẽ không thoải mái trong lòng.
Huống chi về mặt tình cảm, vẫn nên chờ một chút.
Trước hết để cho hắn nghĩ kỹ.
Chúng ta cũng nắm chặt cơ hội ở bên cạnh cổ vũ hắn, để hắn ra chủ ý, lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, ân ái lại như lúc ban đầu."
Tồn Tích nói rất hay, nhưng Từ Sơ Đồng lại không lạc quan như vậy, Tồn Tích không thể làm gì khác hơn là thúc giục nàng đi ngủ trưa, dưỡng thần một chút, "Ngài a, chờ thôi! Bồi bổ tinh thần thật tốt mới quyến rũ được hoàng thượng.
Khi đó, hoàng thượng không thèm đi đông tây nam bắc tìm mỹ nhân gì nữa.
Đến lúc đó hoàng thượng kiếm chế không nổi, hai ba trăm hiệp.
Nói không chừng ba năm hai đứa ẵm trên tay.
"
Vẻ mặt Tồn Tích mơ màng khi nghĩ đến viễn cảnh trên tay Lạc Nhạn, trái ẵm một tiểu công chúa, phải ẵm một hoàng tử.
Tay chân luống cuống không thay tả được, vẻ mặt đưa đám cầu cứu nàng.
Khi đó nàng sẽ có cơ hội trêu chọc nàng ấy đã đời.
Khi nghĩ về những điều này, vẻ mặt Tồn Tích đặc biệt ngọt ngào.
Từ Sơ Đồng nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Tồn Tích luôn nghĩ mọi chuyện thật lạc quan, còn nghĩ đến chuyện ba năm hai đứa, nàng với Tiết Ý Nồng mãi mãi không thể nào.
Từ Sơ Đồng quyết định đi ngủ trưa, dưỡng thần, chờ có cơ hội rồi tính tiếp.
Buổi tối, vẫn ngủ chung với Tiết Ý Nồng.
Tiết Ý Nồng lại quay sang một bên.
Từ Sơ Đồng lấy hết can đảm, rướn người về phía trước, tiến gần sát, bị Tiết Ý Nồng mượn cớ từ chối, "Trẫm mệt mỏi." Từ Sơ Đồng rút cánh tay mình về, lần trước cũng là như vậy.
Chẳng qua là lần này Tiết Ý Nồng không cho nàng cơ hội giải thích.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả thật là không được, nhưng tự mình nói vài câu liệu có hữu dụng chăng.
Dù sao trong lòng Tiết Ý Nồng cũng đã có phòng bị, nàng ấy đã tự có câu trả lời cho chính mình.
Tự mình có nói thêm đi nữa, cũng không nghe lọt lỗ tai, thì có ích gì.
Thở dài thườn thượt rồi đành đi ngủ.
Hôm sau, Tiết Ý Nồng cứ theo lẽ thường dùng thiện.
Hôm nay nàng muốn xuất cung đi phủ Quốc công.
Dưỡng Tức Cung và Anh Hùng Điện cho người ra báo, bọn họ tạm thời có việc không thể thu xếp đi, để cho Tiết Ý Nồng một mình sắp xếp, đi thăm ngoại tổ mẫu, cữu phụ, cữu mẫu cùng các vị biểu huynh, biểu tỷ, biểu đệ và biểu muội.
Sau khi dùng xong điển tâm, Tiết Ý Nồng phải đi ra ngoài.
Bình thường sẽ là tình ý miên man mà tiễn đưa, mà nay khi đứng ở cửa, lời nói không cảm xúc.
Nàng đứng ở đó, không hề nhìn Từ Sơ Đồng, "Nàng muốn gặp ai, thì cứ gặp.
Nhưng mà không muốn thấy nàng dẫn đến chính thất của chúng ta nữa."
Nói xong, không đợi Từ Sơ Đồng trả lời, liền đi.
Hiển nhiên vẫn là rất để ý việc Từ Sơ Đồng mời Tiết Khinh Cầu đến đây.
Lời nói của Tiết Ý Nồng rất dứt khoát, nhưng khi ra khỏi cửa, vẻ mặt nàng cay đắng.
Bây giờ, nàng chỉ có thể "tác thành" mà thôi, không muốn trở thành chướng ngại vật của bọn họ.
Nếu Từ Sơ Đồng vẫn còn tình ý với Tiết Khinh Cầu, tại sao phải tìm nàng.
Tiết Ý Nồng chỉ cảm thấy tất cả chỉ là một trò cười.
Nàng không muốn khóc lóc, làm loạn, như vậy đối với mọi người cũng không tốt, không bằng, nàng thoái lui, hơi đâu mà quan tâm có tiêu sái hay không tiêu sái.
Trước khi ra ngoài, nàng đi đến Khôn Viên Cung một chuyến.
Thấy tình trạng của Dư Thời Hữu cũng không tệ lắm, lại dặn dò nàng ấy tịnh dưỡng nhiều hơn.
Dư Thời Hữu nói: "Hôm nay, thần thiếp vốn nên cùng Hoàng thượng trở về phủ Quốc công, nhưng lại không thể rồi, Hoàng thượng đi một mình, không sao chứ?"
"Không sao, đây cũng là lý do trẫm đến đây.
Trẫm muốn ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, bọn người ngoại tổ mẫu, cữu phụ, cữu mẫu, trẫm sẽ tự mình giải thích rõ ràng với bọn họ.
Đợi ngươi khỏe lại, đi thăm bọn họ cũng không muộn, ngươi không cần lo lắng."
Dư Thời Hữu luôn mãi đa tạ, nhưng mà phát hiện sắc mặt Tiết Ý Nồng không được tốt, "Sao vậy? Dường như Hoàng thượng có việc khó nói.
Ngài còn đang lo lắng vấn đề lương thực sao?"
Tiết Ý Nồng lắc đầu, "Việc đó cũng không thể giải quyết trong ngày một ngày hai."
Dư Thời Hữu dè dặt hỏi: "Có phải liên quan đến Từ phu nhân không?" Thấy Tiết Ý Nồng ngầm thừa nhận, nàng suy nghĩ vài lần, kết hợp với tin đồn từ Mai ma ma, nàng sớm hiểu được bảy tám phần, thầm nghĩ: "Hoàng thượng quả nhiên rất quan tâm nàng ấy.
Từ Sơ Đồng a Từ Sơ Đồng, ngươi thật là tốt số! Vậy thì tại sao không nói rõ." Dư Thời Hữu rất biết ơn sự săn sóc chu đáo của Tiết Ý Nồng dành cho nàng, nên giờ phút này nàng đang muốn bánh ít đi bánh quy lại, cũng muốn giúp phá vỡ rào cản giữa hai người bọn họ.
Nàng nháy mắt với Tiết Tiệm Ly, và Mai ma ma, muốn bọn họ đi ra ngoài trước.
Chuyện riêng tư của hoàng thượng vẫn là nên ít người biết thì hơn.
Sau khi Tiết Tiệm Ly và Mai ma ma rời đi.
Chẳng qua chỉ đi vài chục bước rồi trốn vào sau tấm màn nghe lén bọn họ nói chuyện.
Dư Thời Hữu nhìn thấy, bất đắc dĩ mỉm cười, nói với Tiết Ý Nồng: "Là chuyện liên quan đến Cung Kính Vương đúng không?" Ngay sau đó, nàng bổ sung: "Hoàng thượng đại phát thần uy, trong cung truyền khắp nơi." Cho nên, đây cũng không phải là nàng cài người ở bên cạnh Hoàng, mọi người trong cung đều biết chuyện này, mà nàng cũng chỉ nghe kể lại mà thôi.
"Ngươi cũng biết, ha ha.
Cũng không thể gọi là đại phát thần uy.
Chẳng qua là chỉ điểm hắn một ít việc.
Được rồi, không nói về nàng ấy, ta muốn nghe ý kiến của ngươi."
Dư Thời Hữu suy đoán nội tâm của Tiết Ý Nồng, nói: "Hoàng thượng đang hoài nghi Từ phu nhân và Cung Kính Vương có cái gì sao?"
"Rất khó để không nghĩ như vậy."
"Đúng nha! Một người biết rõ cung quy, nhưng vẫn tái phạm.
Ở trong mắt hoàng thượng, nếu như không phải có tình cảm với người này thì cần gì phải làm như vậy.
Nhưng theo ý thần thiếp, với tư cách một nữ tử, thì chưa chắc là như vậy.
Thần thiếp e rằng Từ phu nhân cảm thấy Hoàng thượng tin tưởng nàng ấy, nên nàng ấy mới làm như vậy.
Hơn nữa nếu chuyện này vỡ lỡ, đối với nàng ấy bất lợi vô cùng.
Nàng ấy cần gì phải làm như vậy.
Trong thiên hạ chắc không có người ngốc như vậy đâu.
Vì vậy thần thiếp cho là, trong đó nhất định có ẩn tình.
Hoàng thượng sao không cho nàng ấy một cơ hội giải thích.
Hai người đối thoại rõ ràng vẫn tốt hơn một người suy đoánbậy bạ rồi sanh giận dỗi."
Sanh giận dỗi? "Trẫm không có!" Nàng chối bỏ ngay và luôn.
Dư Thời Hữu bật cười, lấy tay che mũi, hỏi: "Hoàng thượng không có sao?"
"Không nhiều như ngươi nghĩ, chỉ một chút.
Ngươi hiểu ý trẫm không, là trẫm ghen tị, không vượt qua được rào cản đó.
Trẫm chỉ cần vừa nghĩ đến Sơ Đồng không có cách người nọ xa một chút, là cảm thấy mình bị bỏ rơi, cả người mất hết ý chí.
Nghe ngươi vừa nói như