Tiết Ý Nồng không thốt ra được sự tức giận trong lòng, "Ở đây có rất nhiều mỹ nhân, phụ hoàng đã tuyển rất nhiều, tại sao còn muốn chọn nàng ấy chứ? Hơn nữa phụ hoàng làm như vậy, có nghĩ đến mẫu hậu sẽ vô cùng đau khổ không?"
Tiết Định Sơn ánh mắt mông lung, nhìn về phía Hạ thái hậu.
"Là mẫu hậu của con để cho ta tuyển, tại sao nàng ấy lại đau khổ?" Trong mắt hắn, nữ tử làm gì cũng là xuất phát từ cam tâm tình nguyện.
Tiết Ý Nồng cảm thấy có nói tiếp với ông ấy cũng vô nghĩa, "Phụ hoàng đã tuyển rất nhiều vị, chẳng lẽ còn không đủ phục vụ sao?" Lúc nàng nói chuyện, nhanh tay lẹ mắt cầm lấy ngọc như ý đưa cho từ sơ đồng.
Tán gẫu chỉ nhằm để dời lực chú ý của Tiết Định Sơn đi, nhân cơ hội tiên hạ thủ vi cường.
Tiết Định Sơn vừa nhìn liền hiểu, Tiết Ý Nồng nói nhiều như vậy, thì ra...!Hắn không thể đứng trước mặt rất nhiều người mà tranh mỹ nữ với Tiết Ý Nồng, nói trắng ra là cũng khó chịu trong lòng, nhìn trời nhìn đất xem như là là thiên ý đi!
Đặt ngọc như ý trong tay lại khay, "Hoàng thượng xin mời." Bản thân trở lại chỗ ngồi, phát hiện Hạ thái hậu bất an, tay nàng cứ vò khăn tay, trong lòng giãy giụa có thể tưởng tượng được.
Không biết có phải là lời nói Tiết Ý Nồng có tác dụng hay không, hắn hỏi: "Nàng sao vậy? Rất lạnh sao?"
Hạ thái hậu lắc lắc đầu, gượng cười nói: "Những người mới này làm Thái thượng hoàng hài lòng, nghĩ đến có các nàng tận tâm tận lực hầu hạ ngài, như vậy cũng an ủi được nội tâm của thần thiếp."
" Ừ." Rốt cuộc cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiết Ý Nồng.
Thái hậu ở bên cạnh, vốn đối với chuyện Tiết Định Sơn chọn Từ Sơ Đồng, ôm hi vọng biết bao, nào ngờ Tiết Định Sơn khiến bà thất vọng.
Vốn có thể nhân cơ hội này diệt trừ Từ Sơ Đồng, nào ngờ mệnh của cửu vĩ hồ này quá tốt, như đối thủ truyền kiếp của bà vậy, lúc nào cũng phải đối đầu.
Tiết Ý Nồng tuyển được Từ Sơ Đồng, cực kỳ hài lòng.
Chẳng qua là phải theo quy củ, không thể thiếu còn phải tuyển thêm vài vị, nàng đã từng nói, chỉ tuyển năm vị, vừa tuyển vừa nhẩm tính.
Nếu như Tiết Định Sơn xem việc tuyển mỹ nữ như đi dạo phố, mua đồ, thấy thích liền chọn, thấy đẹp liền lấy, còn đối với Tiết Ý Nồng hơi có chút phức tạp, bởi vì có vài người nàng không thể không chọn, ví dụ như Hạ Tư Huyền.
Hạ Tư Huyền nhận lấy bộ diêu, khôn khéo cảm tạ Tiết Ý Nồng.
Nhưng mà lúc cúi đầu, hận không thể bóp nát bộ diêu trong tay, vẻ mặt tràn đầy tức giận, dựa vào cái gì mà Từ Sơ Đồng lại cao hơn nàng một bậc.
Theo quy định của Tiết quốc, lúc tuyển tú, Hoàng thượng căn cứ tình hình mà ban cho lễ vật tương ứng, hoặc là trâm hoa, hoặc là bộ diêu, hoặc là ngọc như ý, vân vân mây mây.
Giá trị lễ vật ban cho bất đồng, nó như đại diện cho ấn tượng đầu tiên của Hoàng thượng, mà Hạ Tư Huyền nhớ ra, Hoàng thượng biết rõ nàng là biểu muội của hắn, là người của Thái hậu, lại dám lạnh nhạt với nàng như vậy, trong lòng cực kỳ tức giận.
Sau khi tuyển xong ba vị còn lại, Tiết Ý Nồng liền trở về chỗ ngồi, để cho Hoàng hậu tuyên bố đến đây kết thúc, còn người chưa trúng tuyển, trực tiếp ban thưởng cho công thần, lương tướng, thân vương, Hầu gia vân vân, nếu không có ý muốn lưu lại, có thể trực tiếp về nguyên tịch gả cưới.
Đây xem như là thiên đại hoàng ân, xem như việc đánh bạc, nếu may mắn sẽ được kết quả cao nhất, nếu vận số không tốt thì vẫn còn giải an ủi.
Cho dù không đạt được kết quả như mình mong đợi, thì cứ xem đây là cơ hội được đến kinh thành, thấy hoàng cung một lần trong đời.
Mọi người không có phàn nàn gì hết.
Mà năm người được tuyển, đồng loạt bước lên tạ ơn, hết thảy đều được Hoàng hậu an bài, mọi người cũng giải tán, những nữ tử được Tiết Định Sơn chọn trúng thì cùng hắn trở về Túc Tấn Hoàng phủ.
Tiết Ý Nồng trở lại Cẩm Tú Cung, chờ Từ Sơ Đồng đến tìm nàng.
Nhưng đợi cả nửa ngày, ngay cả nửa bóng dáng cũng không thấy đâu, nghe Lạc Nhạn thông tri mới biết, bây giờ Từ Sơ Đồng đã có địa vị, Hoàng hậu cũng đã an bài chỗ ở cho nàng ấy, không có tuyên gặp thì không thể đến.
Tiết Ý Nồng thất vọng, nàng chờ mòn mỏi cả một tháng.
"Vậy tuyên nàng ấy đến đây."
" Dạ." Lạc Nhạn đáp lời, vừa đi ra cửa đã thấy Lâm Hồng Liên, Lâm Hồng Liên vừa nhìn thấy nàng, nét mặt cười tươi như hoa.
"Chào Lạc Nhạn cô nương." Còn vẫy vẫy bàn tay trắng như tuyết, ngay cả tiểu trư" cũng phá lệ thân thiết với nàng, do được chủ nhân dạy dỗ mà ra.
Chẳng qua là Lạc Nhạn mỗi lần gặp nàng ấy cũng rất lãnh đạm, "Chào Lâm thái y." Tự nàng phát hiện sau khi biết chuyện giữa Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng, cũng cảm giác tất cả nữ tử đều giống như vậy, nhất là vị Lâm thái y này.
Mỗi lần gặp, nàng ấy đều cười rất mập mờ, khiến toàn thân của nàng dựng hết lông tóc,.
Nàng e sợ, tránh còn không kịp.
Lâm Hồng Liên rất là thất bại, còn tưởng rằng thường xuyên đến đây sẽ xây dựng tình cảm đôi bên, nào ngờ mỗi lần thấy nàng, Lạc Nhạn sợ hãi như gặp ma.
Ai! Thất bại a! Muội tử không thương a!
Sau khi đi vào, nàng hành lễ xong, liền cười hì hì đi đến bên cạnh Tiết Ý Nồng, lấy ra một túi bạc lớn và một chồng ngân phiếu, "Hoàng thượng, chúng ta cùng nhau kiếm chát, ngài bảy vi thần ba, đây là thỏa thuận lúc trước của chúng ta.
Vi thần phụ trách quan sát, đánh giá, ngài bỏ ra ngân lượng.
Ngài đếm đi."
Lúc lấy ngân phiếu ra đưa, Lâm Hồng Liên cực kỳ không nỡ, mắt trắng nhìn đống tiền rơi vào túi Hoàng đế, mắt nàng như sợi chỉ, nhất cử nhất động của Tiết Ý Nồng đều tác động đến nàng.
Tiết Ý Nồng ước lượng một chút, "Tạm được, ngươi làm việc trẫm yên tâm, nếu là bạc của trẫm mà ngươi cũng dám tham, trẫm sẽ đem ngươi ra ngọ môn trực tiếp rắc rắc."
Lâm Hồng Liên rục cổ lại, nói: "Không dám, tuyệt đối không dám.
Chẳng qua là lần sau nếu có chuyện tốt như vậy, Hoàng thượng có thể cho vi thần mượn nhiều chút không? Ngài cũng biết, ta loại chuyện này, không có bạc, chưa có đối tượng, có bạc, chưa chắc có đối tượng.
Hoàng thượng ngài có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm cho ta không.
Ngài làm sao dụ được mỹ nữ dính thính vậy?"
Tiết Ý Nồng ra giá, nói: "Ngươi muốn biết?"
"Dĩ nhiên! Cho dù táng gia bại sản, chỉ cần ngài nói, vi thần liền dám mua."
"Hắc hắc, bí mật thương nghiệp, không nói cho ngươi biết."
Lâm Hồng Liên bị đả kích, hít hít mũi, nói: "Hoàng thượng, hẹn gặp lại, vi thần phải đi đây.
Đến bây giờ Lạc Nhạn cô nương cũng không có trưng ra được vẻ mặt vui vẻ khi gặp vi thần.
Vi thần nhìn ra nàng ấy không có cảm giác với vi thần.
Vi thần phóng điện xong rồi, tâm tình hoang mang, trở về đếm tiền đây."
Nàng cúi đầu, ngay cả tiểu trư cũng rũ tròn đầu theo đuôi.
Một người một chó, kịch vui bất ngờ.
Lâm Hồng Liên mới vừa đi đến cửa, liền gặp Lạc Nhạn dẫn Từ Sơ Đồng đến.
Ánh mắt sáng rực lên lập tức ảm đạm chỉ trong nháy mắt.
Lạc Nhạn vẫn chưa cho nàng sắc mặt tốt, gặp mặt chỉ chào hỏi một tiếng, "Lâm thái y."
"Từ mỹ nhân, Lạc Nhạn cô nương." Nàng khom người đứng một bên,nhường đường cho Từ Sơ Đồng.
Nghĩ đến Hoàng thượng đoàn viên với Từ Sơ Đồng, trong lòng cực kỳ hâm mộ, người ta là danh hoa đã có chủ, còn nàng thì vẫn là một mình lẻ bóng, xấu hổ, lòng chua xót khôn nguôi! Cứ nhìn chằm chằm Lạc Nhạn đi vào trong, rồi buồn bã xoay người đi, liền gặp phải Tồn Tích.
Tồn Tích dùng ánh mắt long lanh nhìn nàng.
Lâm Hồng Liên lén nhìn Tồn Tích mấy lần, thầm nghĩ: "Đừng nói là nàng ấy có ý với mình chứ." Nghĩ như vậy, lập tức bật người dậy, đỏm dáng, kéo kéo cổ áo, sờ sờ mái tóc, không để cho dù chỉ một cọng tóc bị ép xuống, sau đó thật vui vẻ chào hỏi Tồn Tích.
Tồn Tích phì cười, lấy khăn tay che miệng lại, nàng là bị Lâm thái y chọc cười.
Chẳng qua là cử động nhỏ này của nàng vô tình chọc giận Lâm Hồng Liên.
Nàng ấy cho rằng nàng đang cười nhạo mình, vì thích nữ tử.
Bản thân vừa khó hiểu vừa nhạy cảm, cho nên chỉ trong nháy mắt, Lâm Hồng Liên liền lật mặt bỏ đi, đi được vài bước, mới phát hiện "tiểu trư" của mình đang núp ở khung cửa, không biết đang nhìn cái gì mà ngây cả người.
Lại nói, sau khi Lạc Nhạn dẫn Từ Sơ Đồng vào trong, vội vàng đi bên ngoài tránh né, sợ nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy, lại sợ mình ở lại sẽ làm cho Tiết Ý Nồng không được tự nhiên.
Cho nên nhanh chóng đi kiếm chỗ mát mẻ mà chờ đợi..
Để lại Từ Sơ Đồng một người ở lại.
Từ Sơ Đồng đứng ở đó, cúi người hành lễ, "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Nhưng Tiết Ý Nồng chỉ Ừ một tiếng, nửa ngày cũng không có phản ứng gì.
Nàng vốn là muốn nhiệt tình nghênh tiếp, nhưng nghĩ đến lần trước Từ Sơ Đồng không từ mà biệt, để mình ngây ngốc ở đây, trong lòng cảm thấy tổn thương.
Lúc này kêu nàng ấy đến, vốn là có rất nhiều lời nhớ thương muốn bày tỏ, nhưng mà vết thương cũ chưa lành, giận dỗi không muốn mở lời trước.
Từ Sơ Đồng giương mắt nhìn nàng mấy lần, trong lòng hơi hiểu hiểu."Ý Nồng, gần đây ngài trải qua có tốt không?"
"Nhờ phúc của nàng, cũng không tệ lắm.
Còn nàng?"
Từ Sơ Đồng cười nói: "Cũng nhờ phúc của ngài, ta trải qua cũng rất tốt.
Chẳng qua là vừa nghĩ đến, thiếu chút nữa không thể hầu hạ ngài, cũng có chút khổ sở!" Nàng nói về việc tuyển tú hôm nay, suýt chút nữa Tiết Định Sơn đã tuyển nàng.
Tiết Ý Nồng cũng có đồng cảm, đem những oán trách, hờn dỗi trong lòng ném sang một bên.
cùng nàng ấy hàn huyên, "Không sai, trẫm cũng bị dọa sợ muốn chết, chớ đừng nói chi là nàng.
Trẫm sẽ không nhường nàng cho người khác, cho dù ông ấy là phụ hoàng, cũng không được!"
"Dạ! Vừa nghĩ sự dũng cảm của Hoàng thượng, ta liền cảm thấy mình là người hạnh phúc, may mắn nhất trên đời này.
Ý Nồng ngài không biết, mấy ngày nay ngài không có ở bên cạnh ta.
Mỗi ngày ta lăn qua lộn lại không ngủ được, buổi sáng cũng nhớ ngài, buổi trưa cũng nhớ ngài, buổi tối cũng nhớ ngài, một ngày nhớ ngài ba trăm lần, ta nhớ ngài đến thật là khổ cực, thật vất vả, thật may mắn chúng ta gặp lại nhau."
Từ Sơ Đồng sắp ói với mấy lời sến súa của mình, nhưng khi nhìn đôi mày của Tiết Ý Nồng giãn ra, trong lòng cũng vui vẻ.
Quả nhiên phải dùng lời ngon tiếng ngọt để đối phó với tiểu hoàng đế.
Từ lúc nào, nàng giỏi dỗ dành nữ tử như vậy, thật là khâm phục bản thân mình quá đi.
Tiết Ý Nồng cảm thấy mình cũng giống như vậy, một ngày không gặp, như cách ba thu.
Nơi nào còn không biết xấu hổ so đo chuyện không từ mà biệt của Từ Sơ Đồng nữa chứ, nàng ngoắc tay nói: "Nàng đến đây, ngồi cạnh trẫm." Đợi Từ Sơ Đồng ngồi xuống, nàng kéo tay nàng ấy qua đặt trên bụng mình nói, "Trẫm rất nghe lời nàng, mỗi ngày đều chăm chỉ tập luyện, trẫm có phải rất đáng tin cậy đúng không?"
Lại nói bây giờ đang là ban ngày ban mặt, không chút kiêng dè, Từ Sơ Đồng đưa tay bóp bóp mấy cái, quả thật rất rắn chắc nha, hỏi nàng gần đây làm gì, ăn gì, tâm trạng ra sao, lại hỏi vì sao Lâm Hồng Liên lại đến đây."Có phải thân thể có chỗ nào khó chịu không?"
"Không có." Nàng đem chuyện hợp tác với Lâm Hồng Liên kiếm thêm thu nhập, len lén nói, " Chờ hôm nào hưu mộc, chúng ta đi ra ngoài dạo phố được không? Chỉ hai người chúng ta, ăn uống, vui chơi, mua sắm.
" Tiết Ý Nồng cảm thấy đáng tiếc, nơi này không có phim điện ảnh, nếu không ở trong hoàn cảnh tối đen như mực, có thể làm chút động tác nhỏ ngọt ngào.
"Đúng rồi, bao giờ thì nàng sẽ đến đây ở cùng trẫm, sẽ không phải là mỗi lần trẫm muốn gặp nàng, đều phải tuyên gặp chứ?"
Từ Sơ Đồng ngạc nhiên nói: "Hoàng thượng không biết sao? Phong vị của ta bây giờ chưa cao, không có tư cách ở lại Cẩm Tú Cung, cái này không hợp quy củ."
"Còn ban đêm thì sao? Nàng không đến ngủ chung sao? Hay là trẫm đến chỗ nàng ngủ, hoặc là nàng đến chỗ trẫm? A nha, thật là phiền phức.
Hay là trẫm dứt khoát phong nàng làm quý phi thì tốt rồi, liền ban thưởng cung điện này cho nàng, đỡ phải chạy qua chạy lại.."
Từ Sơ Đồng nghe nàng nói liên tục, nói rất nhiều, tất cả đều là việc ở bên cạnh nàng, trong lòng vui mừng.
Chẳng qua là sau khi nhập cung, mọi việc không thể tùy tiện như vậy.
Hơn nữa mối quan hệ giữa họ, cũng không giống như lúc trước, nàng sờ sờ mặt nàng ấy nói: "Ta hiểu, tâm tình của ngài ta đều hiểu.
Ta biết, bất kể ta ở nơi nào, ngài vĩnh viễn cũng yêu thích ta, đúng không?"
"Đó là tự nhiên."
"Vậy ngài hãy nghe ta nói, đừng nên vội vàng, không nên kích động.
Xem như Hoàng thượng muốn phong ta là quý phi, đó là chuyện không thể làm càn.
Một là ta cũng vô kế khả thi, hai là ta mới nhập cung, tương đương bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Nếu như Hoàng thượng làm quá, rất nhiều người sẽ nghĩ đủ các biện pháp để chia cắt chúng ta.
Hoàng thượng, ngài cũng không muốn chúng ta bị biến thành như vậy đúng không?"
Tiết Ý Nồng than thở, "Thật sao? Trẫm biết, yên tâm.
Trẫm chính là quá nhớ nàng, cho nên mới nói ra bất kể hậu quả, vậy tối nay nàng có thể ở lại đây không? Trẫm không làm gì cả, chỉ là muốn hàn huyên với nàng.
Không có nàng ở bên cạnh, trẫm cảm thấy hoàng cung