Ăn xong vãn thiện, hai người cùng nhau ra ngự hoa viên tản bộ.
Đêm mùa xuân, khí trời se lạnh.
Từ Sơ Đồng khoác áo choàng, còn cầm theo lò sưởi.
Lúc vừa ra cửa, lập tức trùm mũ áo lên đầu.
Thấy Tiết Ý Nồng mặc áo bông mỏng mang, nàng hỏi: "Có lạnh hay không?"
"Tạm được." Nhưng vẫn kêu Lạc Nhạn mang áo choàng đến.
Lạc Nhạn nhanh chóng đi lấy, lúc trở về đưa chiếc áo choàng lông cáo được mua từ Tiết Khinh Cầu cho Từ Sơ Đồng.
Lạc Nhạn giống như học được cách hiểu lòng người, biết là Tiết Ý Nồng vui vẻ mặc những gì Từ Sơ Đồng tặng.
Từ Sơ Đồng tất nhiên vui mừng, nhưng nàng do dự.
"Ngài không ngại đây là đồ của hắn sao?" Lúc ấy nàng chỉ lo chọc giận Tiết Khinh Cầu, chỉ lo tặng, mà quên mất để ý đến cảm xúc của Tiết Ý Nồng.
"Đây là lễ vật Sơ Đồng tặng."
Chỉ một câu nói đơn giản, liền khái quát tất cả.
Nàng không quan tâm, không quan tâm chủ nhân của chiếc áo lông cáo này là ai, cũng không để ý Từ Sơ Đồng đã từng thích qua chủ nhân của chiếc áo này, càng không để tâm chuyện quan hệ nam nữ giữa Từ Sơ Đồng và Tiết Khinh Y, cái nàng quan tâm chính là nàng ấy của hiện tại.
Từ Sơ Đồng im lặng, sau đó nói: "Để thần thiếp phủ cho ngài.
" Sau khi quàng lên vai, thắt dây cẩn thận, nàng nói: "Đi ra ngoài một chút." Ánh mắt hơi ướt át, vì sự bao dung của Tiết Ý Nồng, nhất là cái sự khờ khạo, không để ý đến quá khứ của nàng.
Khi mới bắt đầu, nàng mang tâm tư bám vào cây cao bóng cả Tiết Ý Nồng này để yên thân.
Bây giờ thì toàn bộ trái tim đã bị khuất phục, mềm nhũn.
Tiết Ý Nồng không có ép nàng phải thích nàng ấy.
Nhưng nàng lại không quản được mình, bị từng lời nói, hành động của nàng ấy làm cho cảm động.
Từ Sơ Đồng đi ở đằng trước, một tay ôm tiểu lò sưởi, một tay nắm lấy tay của Tiết Ý Nồng.
Hơi ấm từ tay Tiết Ý Nồng từng đợt truyền vào lắp đầy toàn thân.
Hôm nay là ngày rằm, trăng sáng nhất trong tháng, ánh trăng soi rọi bóng dáng của hai người, dây dưa, khắng khít không rời.
Dât dưa không đứt, rối loạn, hay ưu sầu ly biệt, tất cả không phải, mà là một cảm xúc khó tả khác ở trong lòng!
Hai người nói về những chuyện xảy ra trong hôm nay, "Hoàng thượng đừng để tâm, chuyện xảy ra hôm nay, ngày sau còn nhiều nữa, vì những người đó thương tâm là không đáng.
Thần thiếp biết, Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, không muốn so đo.
Nhưng cho dù ngài không so đo, thì những người đó cũng sẽ được voi đòi tiên."
"Trẫm biết."
"Ngài biết là tốt rồi." Nàng thở ra, một làn khói trắng từ miệng nhả ra, không nói những chuyện không vui.
Những chuyện này Tiết Ý Nồng buộc phải trải qua, rồi cũng sẽ hiểu, mà sở dĩ nàng nói ra, là hy vọng sau này vô luận nàng làm cái gì, đều là do nàng vạn bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn.
Chớ bởi vì nàng làm một ít chuyện, cũng không hiểu cho nàng, rồi chê trách nàng.
Cái thế giới này, vốn là không sạch sẻ, sạch sẽ chỉ là mơ mộng hảo huyền thôi.
Từ Sơ Đồng muốn lưu lại một ấn tượng tốt đẹp, thuần khiết, đoan chính trong mắt của Tiết Ý Nồng.
Thế nhưng nàng hiểu rất rõ, kể từ hôm nay, nàng đã là Từ mỹ nhân, cuộc sống sau này cũng không có sóng yên biển lặng.
Tối nay Tiết Ý Nồng ở lại chỗ của nàng, ngày mai toàn bộ hoàng cung sẽ biết.
Trừ nàng ra những phi tử khác, đều sẽ xem nàng là kẻ thù.
Từ Sơ Đồng đứng dưới ánh trăng, tâm sự nặng nề, ngay cả bóng người đều toát ra vẻ đơn bạc.
Tiết Ý Nồng nhìn thấy nàng như vậy, như chợt thông suốt.
Nàng đột nhiên kéo Từ Sơ Đồng lại gần hơn, Từ Sơ Đồng quay đầu lại hỏi: "Sao vậy, Hoàng thượng?"
Tiết Ý Nồng hơi dùng lực trên tay, kéo Từ Sơ Đồng vào lòng, ôm chặt lấy.
Hành động bất ngờ này của nàng ấy khiến cho Từ Sơ Đồng cảm thấy rất kỳ lạ.
"Cho dù có phát sinh chuyện gì đi nữa, nàng cũng phải nhớ rằng, trẫm luôn đứng về phía nàng.
Bất luận đúng hay sai, trẫm vĩnh viễn chỉ cần nàng.
Nàng phải luôn nhớ rằng, ở trong lòng trẫm, nàng là người không ai có thể thay thế được, trước đây không có, bây giờ không và sau này cũng không.
Cho nên nàng phải sống thật tốt, thật vui vẻ, cho dù thế giới này có bẩn thỉu đến mức nào, nàng ở trong lòng trẫm mãi mãi là tốt đẹp nhất.
"
Từ Sơ Đồng hỏi nàng, "Ngài biết thần thiếp nói ý gì sao?"
"Vô cùng rõ ràng!" Chỉ cần còn có Hoàng thượng, là có quyền lực.
Cung đấu cũng không bao giờ dừng lại.
Cuộc sống trước đây của nàng không có, nhưng bắt đầu từ tối nay, hướng gió sẽ không còn như xưa.
Cho dù đoạn tình cảm của hai người mong manh như thế nào, nàng cũng sẽ dốc toàn tâm toàn lực bảo vệ nó.
Tiết Ý Nồng hôn nhẹ lên trán Từ Sơ Đồng, bất chấp cơn gió lạnh thổi qua, chỉ cần ôm thôi cũng không còn cảm thấy giá rét nữa.
Một lúc sau, Từ Sơ Đồng nói: "Lạnh quá, chúng ta về thôi."
" Được." Tiết Ý Nồng nhìn lướt qua hoàng cung, đèn đuốc ở vài nơi sáng hơn hẳn.
Những tân nhân không có nghỉ ngơi sao? Nàng khoác một tay lên bả vai của Từ Sơ Đồng,ôm chặt nàng ấy vào lòng, dùng áo choàng lông cáo của mình mà bao lấy cơ thể của hai người
Có người trong bóng đêm vội vàng lướt qua.
Theo phương hướng của người đó, là Ngân Hạ Uyển.
Mẫu Đơn vừa vào trong, đang muốn thỉnh an với Hạ Tư Huyền, nàng giơ tay nói: "Không cần, ngươi đi tìm Thái hậu, Thái hậu nói sao?"
Mẫu Đơn nói: "Thái hậu đã biết chuyện của tiểu chủ, dặn dò tiểu chủ an tâm chờ đợi, đừng nôn nóng, chuyện còn lại bà ấy sẽ nghĩ cách giải quyết.
"
Hạ Tư Huyền nở nụ cười, có Thái hậu xuất thủ, nghĩ đến bà ấy nhanh chóng biết chuyện "Cấm túc", nói: "Chuyện này ngươi làm không tệ." Không kiềm được híp mắt lại, Hoàng thượng thì sao, ở hậu cung, còn không phải nghe theo lời Thái hậu sao.
Hơn nữa, Lý công công đã chết, chết không có đối chứng, nhưng mà nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Lần trước Hoàng thượng cũng nói đã giết Lý công công, kết quả lại không có giết, không biết lúc này...
Nàng không biết Tiết Ý Nồng không phải là loại người thích giết chóc.
Cho nên nàng ấy đã tự định ra quy tắc, sẽ không giết người, trong vòng hai ngày, nếu sự việc có thay đổi, hoặc có điều chưa rõ ràng, để tránh giết lầm.
Chính vì vậy mà Lý công công lúc đó được "hồi sinh".
Chỉ là Tiết Ý Nồng không thể nào ngờ đến Thái hậu sẽ can thiệp, đổi hai chữ Giết chết thành Tạm hoãn.
Nỗi sợ hãi của Hạ Tư Huyền không phải là không có căn cứ.
Lại nói Tiết Ý Nồng cùng Từ Sơ Đồng trở về Hồi Xuân Uyển, cung nữ và thái giám trong uyển nghênh đón hai người vào trong.
Tiết Ý Nồng hạ lệnh, tối nay qua đêm ở đây, để cho đám người còn lại giải tán.
Chỉ giữ lại một số người cần thiết, và từng từng lớp lớp thị vệ canh giữ.
Tồn Tích nghe xong, trên mặt lộ vui mừng.
Sau khi hầu hạ hai người xong, kéo Lạc Nhạn đi sang phòng kế bên, vì để thuận lợi cho việc hầu hạ, nàng thường ngủ ở tháp bên ngoài.
Nhưng tối nay, thật sự không thích hợp để ngủ ở tháp ngoài như mọi khi.
Nghĩ qua nghĩ lại, nàng đi sang phòng bên.
Cũng may phòng bên cạnh được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chỉ cần đắp chăn bông là có thể chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Lạc Nhạn khó chịu, chuyện gì vậy trời.
Hai người chui vào chăn, Tồn Tích không chút buồn ngủ, không ngừng ngọ nguậy.
Nàng đẩy đẩy Lạc Nhạn, nói: "Ngươi nói bọn họ đang làm gì lúc này ha?"
Lạc Nhạn nói: "Không biết." Thái độ cực kỳ lãnh đạm, bởi vì trong con mắt của nàng, vấn đề Tồn Tích quan tâm là vô lý.
Hai nữ tử ngủ với nhau thì có thể làm gì chứ.
Hoàng thượng chỉ là lợi dụng Từ Sơ Đồng để che mắt người khác thôi.
Xem ra trong tình huống hiện tại, Tồn Tích vẫn chưa biết gì hết.
Thân phận của Hoàng thượng, quả thật càng ít người biết càng tốt.
Tồn Tích thấy nàng tẻ nhạt nhàm chán, thì tự mình tưởng tượng.
Hận không có thuần phong nhĩ để nghe động tĩnh ở phòng bên, nghe được một lúc, không thấy có bất kỳ âm thanh gì, không kiềm được mà thất vọng.
Tối nay có cơ hội tốt như vậy, sao nương nương nhà nàng còn chưa chịu tận dụng? Hại nàng uổng công hưng phấn một phen.
Mà ở phòng bên cạnh, Tiết Ý Nồng ngồi trên giường đọc sách.
Từ Sơ Đồng không làm gì hết.
Chỉ là nép vào lòng Tiết Ý Nồng, vuốt ve rồi cuộn tròn, đùa giỡn với mái tóc của nàng ấy.
Lúc thì cuộn vào trong, lúc thì cho tản ra, cứ lập đi lập lại như vậy liên tục mà dường như không biết mệt.
Chơi đã rồi, thì duỗi tay ôm lấy Tiết Ý Nồng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tiết Ý Nồng.
Tiết Ý Nồng có cảm giác, cúi đầu nhìn nàng, nói: "Nhìn đủ chưa?"
"Chưa, Ý Nồng sao không đọc sách tiếp đi, nhìn ta làm gì?" Ngược lại, nàng còn trách cứ Tiết Ý Nồng không tập trung, còn cho là do ánh mắt của mình nhiễu loạn sự tập trung của người ta.
"Ai kêu nàng cứ nhìn trẫm chằm chằm chứ?"
"Ý Nồng không nhìn ta, làm sao biết ta nhìn ngươi chứ?"
Hai người không khỏi cười to.
Tiết Ý Nồng nói: "Cũng không còn sớm nữa, sớm nghỉ ngơi một chút." Rồi đứng lên thổi đèn, lên giường nghỉ ngơi, Từ Sơ Đồng nghiêng người, như con bạch tuộc ôm chặt lấy nàng, nép vào người này, tay vẫn không ngoan ngoãn, sờ tới sờ lui khắp người Tiết Ý Nồng.
Khiêu khích ngọn lửa dục vọng của tiểu hoàng đế mà không có chỗ để phát tiết.
Một đêm không nói nên lời.
Hôm sau, Tiết Ý Nồng thức dậy thật sớm, muốn Từ Sơ Đồng ngủ thêm một lúc, mùa xuân khí trời tươi đẹp rất tốt để nằm nướng, nhưng Từ Sơ Đồng không chịu, nhất định cùng nàng rời giường, khoác y phục của mình lên rồi mặc cho Tiết Ý Nồng.
"Không cần, trẫm tự mình làm được."
Từ Sơ Đồng dùng ánh mắt oán giận nhìn nàng, "Nếu như để cho người khác biết, sẽ nói ta không biết hầu hạ.
Sau này Hoàng thượng không đến nữa thì phải làm sao đây?"
"Làm sao biết?" Tiết Ý Nồng trợn to hai mắt, không nghĩ đến Từ Sơ Đồng lại trêu chọc nàng.
"Tự nhiên sẽ biết." Từ Sơ Đồng cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng vẫn không nhịn được cười vang, lộ tẩy hết trơn.
Tiết Ý Nồng lúc này mới biết là mình bị trêu chọc, thọc lét hai bên hông của Từ Sơ Đồng để trả thù, hai người rượt đuổi ở trong phòng một lúc thì Tiết Ý Nồng không đuổi theo nữa.
"Sơ Đồng, lạnh, mặc nhiều y phục một chút."
Khoác thêm áo cho Từ Sơ Đồng, Từ Sơ Đồng cũng hành động tương tự với nàng.
Hai người lại ôm chặt lấy nhau, không có lấy một khe hở dù chỉ nhỏ xíu.
Tồn Tích gõ cửa trước rồi mới dám tiến vào.
Vì tối hôm qua không nghe được động tĩnh gì, sáng nay vừa thức dậy, thì nỗi lòng bát quái trỗi dậy, không kịp đợi gà gáy, đã chủ động đến trước cửa chờ.
Nghe thấy bên trong có tiếng động, biết hai người đã thức dậy, lúc này mới dám gõ cửa.
Hai người buông nhau ra, Từ Sơ Đồng đi mở cửa, nói: "Tồn Tích, chào buổi sáng."
Tồn Tích nói: "Chào buổi sáng, tiểu chủ!" Ánh mắt liếc nhìn phía sau lưng Từ Sơ Đồng, nhìn vào bên trong không rời mắt.
Nếu như có thể nàng thật sự muốn xốc chăn lên xem thử tàn tích đêm qua.
Từ Sơ Đồng thấy nàng nhìn dáo dác, cũng đoán được nàng ấy đang suy nghĩ gì, lấy ngón tay chỉ chỉ vào trán nàng ấy, nhưng ngoài miệng cũng không nói gì.
"Vào đi."
" Dạ." Thấy Tiết Ý Nồng, cung cung kính kính thỉnh an, chuẩn bị nước cho các nàng rửa mặt, một mặt đi ngự thiện phòng chuẩn bị điểm tâm, để cho cung nhân mang đến.
Lúc hai người đang ăn, Tồn Tích lén lén lút lút đi đến chiếc giường, giả vờ như gấp chăn, nhưng thật ra là muốn xem tàn tích của hai người này.
Nàng ngẫm nghĩ cả một đêm dài đằng đẵng, nàng mới không tin nương nương nhà nàng thiện lương, không quyến rũ, dụ dỗ Hoàng thượng mau chóng ăn mình.
Sự thật thật sự làm nàng thất vọng, xong khi xếp xong chăn màn, mặt như đưa đám, nhưng ngại vì vẫn còn Tiết Ý Nồng ở trong phòng, nàng không trực tiếp hỏi Từ Sơ Đồng.
Từ hành động dù là nhỏ nhất của Tồn Tích cũng không thoát khỏi cặp mắt của Từ Sơ Đồng, trong mắt mang ý cười, không nói.
Một lúc sau, Lạc Nhạn đến, nghênh đón Tiết Ý Nồng thượng triều.
Hồi Xuân Uyển sau một hồi náo nhiệt thì cũng an tĩnh trở lại.
Lúc này, Tồn Tích hỏi Từ Sơ Đồng, "Nương nương, cơ hội tốt như vậy, tại sao lại để trôi qua?" Thừa dịp, trong lúc Hoàng thượng đang bi thương, tiến hành an ủi, vuốt ve quan tâm vốn là chuyện hết sức bình thường.
Đây là cơ hội hạ thủ, bước đi đầu tiên.
Người khác muốn đuổi theo cũng không dễ gì.
Nàng thầm nghĩ, Từ Sơ Đồng không làm gì hết là hoàn toàn sai lầm.
Từ Sơ Đồng nói: "Ngươi lo lắng là dư thừa, Hoàng thượng không phải là người như vậy.
Có lẽ ta và ngươi chỉ nghĩ đó là hoan lạc mà thôi, nhưng ngài ấy thì xem đó là chuyện quan trọng, cho nên không tùy tiện tuơng hứa.
Càng như vậy, lại càng đáng quý, nên dễ gì người khác muốn cướp đi là có thể cướp đi, ngươi không có lòng tin đối với ngài ấy sao."
"Hừ, đế vương vô tình, nương nương không nên yêu đương mù quáng.
Hắn bây giờ sủng ngài, chỉ cần một giờ nửa khắc, phát hiện thế gian này không chỉ có mình ngài, khi đó, nương nương muốn khóc thương cho bản thân, e là chậm rồi đó.
Nam tử mà, không thể nào cả đời chỉ yêu thương một nữ tử.
Ngài nhìn Thái thượng hoàng là có thể biết, cuối cùng cũng thay đổi lập trường.
chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi, nương nương, người ở trong cuộc, không sáng tỏ, nhưng nô tỳ ở ngoài cuộc, có thể thấy rất rõ ràng."
Nhưng hiểu sao, Tồn Tích phát hiện lần này Từ Sơ Đồng hết sức bình tĩnh, chắc chắn, cũng không có nửa lời trêu chọc, phụ