Vệ Ngật Chi bực dọc đi thuyền nhỏ vào bờ trước, nói phải về phái người đi điều tra việc này. Hoàn Đình và Tạ Thù về chậm hơn một bước, đi thuyền nhà họ Vương vào bờ.
Lần đầu tiên Hoàn Đình tiếp đón sứ thần, trong lòng rất lo lắng, lần này lại xảy ra chuyện như vậy, đáng thương năn nỉ Tạ Thù: “Hay là biểu ca phái người khác làm đi, đệ lo sẽ làm hỏng chuyện. Bệ hạ lúc nào cũng mong huynh mắc lỗi, nên giao cho người khác làm thì tốt hơn.”
Tạ Thù vỗ vỗ vai hắn: “Nếu đã biết suy nghĩ vì biểu ca như thế, thì lần này càng cần phải cố gắng thể hiện, sao có thể nhường cơ hội cho người ngoài cơ chứ?”
“Nhưng đệ lo sẽ không làm tốt nhiệm vụ.”
“Đệ cứ nghĩ quá nghiêm trọng ấy chứ, trước đây đại Tấn thống nhất thiên hạ, nhưng bây giờ lại chỉ an phận một phương, lần này cũng không phải bệ hạ muốn giành lại danh dự gì cả, thực ra bản thân người cũng hiểu rõ việc này vô cùng khó khăn.” Nàng chỉ về phương hướng Vệ Ngật Chi rời đi: “Nếu đệ thật sự lo lắng, có thể đi nhờ Vũ Lăng vương trợ giúp. Tộc Thổ Dục Hồn trước từ chối, sau lại phái người sang đây, chẳng qua là vì kiêng dè binh mã của hắn ở Ninh Châu. Đến lúc đó đệ và hắn cùng đi ra đón tiếp, chắc chắn sứ thần sẽ không dám khinh thường đệ.”
Hoàn Đình cúi đầu ủ rũ: “Trọng Khanh tức giận như vậy, đệ không dám đi chọc giận huynh ấy.”
“Hừ, hắn là đang giận ta, không liên quan gì đến đệ.”
“Vậy… được rồi.”
Vệ Ngật Chi về phủ, sắc mặt vẫn hầm hầm như cũ, nhưng vẫn lập tức dặn dò Phù Huyền đi điều tra chuyện sứ thần.
Phù Huyền đi rồi, hắn ngồi trong phòng một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiều năm về trước, sinh thần của bệ hạ, được tặng một bầy ngựa tốt, muốn thưởng cho con cháu thế gia.
Hắn còn nhỏ tuổi, bị huynh trưởng khiêng vào cung, cùng đi chọn ngựa với những người khác. Những người khác đều chọn những con ngựa to lớn ngạo nghễ, mà chỉ có hắn lại chọn con ngựa nhỏ đơn độc, bị mọi người cười chê.
Người người đều khen hắn đẹp như ngọc, cha mẹ, huynh trưởng cũng đều coi rất kỳ vọng vào hắn, dốc lòng dạy dỗ, hi vọng hắn thành tài, đương nhiên đã nuôi dưỡng luôn bản tính kiêu ngạo của hắn.
Chỉ vì yêu thích nên hắn mới chọn con ngựa nhỏ đó, nhưng lại bị đám người kia châm biếm. Lòng tự tôn của hắn dâng cao khiến hắn không thể nào cho phép điều đó tiếp tục diễn ra, nên miễn cưỡng từ bỏ lựa chọn.
Nhà họ Vệ từ trong biển máu đi lên, trên vai hắn còn có trách nhiệm chấn hưng dòng tộc. Bao nhiêu toan tính, rốt cuộc cũng đứng vững được gót chân, lại không dám làm gì vượt quá quy củ.
Hắn cũng mơ ước có thể giống như Vương Kính Chi nở nụ cười thản nhiên phóng túng, say rồi có thể lăn ra bất tỉnh, cũng mơ ước có thể giống như Hoàn Đình thích gì nói đó, không cần quan tâm tới những chuyện khác.
Nhưng tổ tiên trên cao vẫn đang dõi theo hắn.
Ngàn vạn tướng sĩ và bách tính trăm họ cùng nhìn vào hắn.
Hoàng đế và đám danh gia vọng tộc cũng đều nhìn vào hắn.
Từ lúc hắn không biết thân phận của Tạ Thù thì đã thích nàng, chính mình cũng thừa nhận, nhưng sự kiêu ngạo sẵn có của bản thân hay là trách nhiệm nặng nề đang gánh trên vai cũng đủ khiến hắn phải ép buộc chính mình từ bỏ chuyện này.
Nếu như Tạ Thù là nữ thì tốt biết bao, nhưng thế dù hắn có bị nàng thu hút cũng có thể lý giải được.
Mỗi khi phát hiện nàng có sơ hở thì suy nghĩ ấy lại càng thêm dày đặc. Chắc chắn phải có được kết quả, chứng minh hắn không đi sai đường.
Tuy rằng cuối cùng hắn cũng từ bỏ điều tra, nhưng thật ra trong lòng hắn đã mặc nhận Tạ Thù là nữ. Nhưng mà ngày hôm nay, những lời của Trúc Đạo An đã để lại một câu hỏi lớn trong lòng hắn.
Rốt cuộc là vì yêu thích Tạ Thù nên mới hi vọng nàng là nữ, hay là vì Tạ Thù là nữ nên mới yêu thích nàng?
Còn chưa có được đáp án thì lại nhìn thấy nàng và Vương Kính Chi cùng uống say rượu rồi tâm tình ngay trước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đội ngũ sứ thần đều cao lớn, nhưng người có thể quyết định chỉ có hai người, một là đường đệ của quốc chủ Thổ Dục Hồn Mộ Dung Triều, hai là hữu Thừa tướng Phục Cừ.
Hai người mặc hồ phục, nhìn thấy quan chức đón tiếp đều mặc trường bào áo rộng tung bay, lại có mấy gã trai trẻ còn thoa phấn lên mặt, trong lòng có mấy phần coi thường.
Phục Cừ tuy là quan văn, nhưng lại chủ trương dùng vũ lực trị quốc. Mộ Dung Triều lại là võ tướng, càng sùng bái vũ lực, ghét nhất đám đàn ông mặt hoa da phấn này.
Người hai phe phái tới khách sáo chào hỏi nhau một phen, Hoàn Đình mới ra mặt mời mọi người tới dịch quán nghỉ ngơi, nói rằng ngài mai Thừa tướng sẽ đích thân tới thương nghị đại sự với hai vị.
Mộ Dung Triều thấy hắn cũng không phải người đứng dầu, liền không kiêng nể, ngôn từ
có phần ngạo man.
Hoàn Đình tức anh ách, cũng may Vệ Ngật Chi lững thững đến muộn, lúc này hắn mới yên tâm.
Vệ Ngật Chi cũng mặc hồ phục, khí thế hiên ngang. Trước đây tộc Thổ Dục Hồn xâm lấn nước Tấn, Mộ Dung Triều từng giao thủ với hắn, là bại tướng dưới tay hắn, lúc này không còn kiêu ngạo, âm thanh vụt tắt.
Hôm sau, Tạ Thù mở tiệc mời sứ thần ở tướng phủ.
Mộ Dung Triều và Phục Cừ vừa thấy Thừa tướng đương triều trẻ tuổi như vậy, diện mạo còn xinh đẹp như kiều nương, đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Bất ngờ thì có đấy, nhưng lại càng thêm coi thường.
Mọi người vào đại sảnh ngồi xuống, đàn hương lượn lờ, bàn ghế tinh xảo, rượu ngon món ngon, nhiều không đếm xuể.
Mộ Dung Triều đối mặt với cuộc sống xa xỉ như thế, trong lòng lại càng thêm khinh bỉ.
Lúc này Tạ Thù mới mở miệng: “Hai vị đường xa mà đến, đương nhiên phải nói tới chính sự trước, vậy hãy bàn tới chuyện quy thuận trước đi.”
Mộ Dung Triều vội giơ tay tỏ ý ngăn cản: “Tạ Thừa tướng xin chờ một lát, trước đó, còn phải nhắc đến chuyện chúng ta gặp nạn trên đường đã chứ, chúng ta vừa đi qua quận Tấn Hưng thì suýt nữa gặp nạn, chuyện này đâu thể dễ dàng cho qua như vậy đúng không?”
Tạ Thù liếc mắt nhìn Vệ Ngật Chi ngồi bên phải, thản nhiên cười cười: “Vậy các hạ cho rằng chuyện này do người phương nào gây nên?”
“Chúng ta đi một đường bình an, vừa đến quận Tấn Hưng thì gặp chuyện, lại là trang phục quân Tấn, rõ ràng do các người cố ý gây ra.”
Cuối cùng Tạ Thù cũng hiểu ra mục đích của bọn họ, hóa ra là muốn vu oan cho quân Tấn.
“Việc này thực hư thế nào, còn phải bàn bạc thêm, quân sĩ đại Tấn ta đều không phải người vô lễ, sao lại có thể làm chuyện như thế?”
Phục Cừ nói: “Ở đây chúng ta có giữ lại quân Tấn bị thương làm tù binh, có thể đưa ra làm chứng là do quân Tấn gây nên.”
Vệ Ngật Chi đặt chén rượu xuống: “Binh mã ở quận Tấn Hưng có một nửa là của Trường Sa vương, một nửa là của bản vương, cũng không biết binh mã tổn thương đội ngũ sứ thần của quý quốc rột cuộc là người phe nào?”
Mộ Dung Triều hừ một tiếng: “Làm sao chúng ta biết được đó là binh mã của ai?”
Tạ Thù cười gằn, đương nhiên các người không biết, biết rồi thì làm sao có thể khiến chúng ta nghi kỵ lẫn nhau dẫn đến đấu tranh nội bộ chứ?
Xem ra tộc Thổ Dục Hồn quyết tâm không muốn quy phục, lần đi sứ này chẳng qua chỉ ra vẻ đi lướt qua sân khấu một lúc thôi.
Thực ra Tạ Thù cũng không hề hi vọng việc này thành công, chiêu phục nước này về cũng chỉ tổ mang thêm gánh nặng, sau này mỗi lần bọn họ gặp nạn sẽ đều phải xuất binh trợ giúp, nước Tần lại vẫn đang có ý xấu với họ, nước Tấn ở giáp bên trong chưa chắc đã tốt.
Chẳng qua chỉ vì sĩ diện nhất thời của Hoàng đế, nhưng lợi ích đất nước vẫn là quan trọng nhất.
Nàng không còn tâm trạng đối phó, chẳng buồn tiếp tục chiêu đãi hai kẻ kia, đứng lên nói: “Bản tướng không khỏe, không tiếp đãi được lâu, mời hai vị sứ thần cứ tiếp tục chè chén.”
Mộ Dung Triều thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt, biết là bàn luận chẳng được, vốn là chuyện tốt, nhưng vẫn rất khó chịu trước thái độ của nàng.
Tạ Thù đi không bao lâu, Mộc Bạch lặng lẽ tới phía sau Hoàn Đình, nói hắn chỉ cần cư xử tượng trưng là được, dù bọn họ có muốn đàm luận thì cứ lơ đi không cần để tâm.
Hoàn Đình như trút được gánh nặng, qua loa một phen, kết thúc tiệc rượu, muốn đưa hai vị sứ thần rời đi.
Mộ Dung Triều còn chưa phát hiện ra bọn họ vừa chọc giận ai nên mời bị đối xử lơ là như vậy, chỉ cảm giác mình chịu sỉ nhục, ra khỏi tướng phủ thì nổi giận đùng đùng.
Phục Cừ đi phía sau lưng hắn, dùng ngôn ngữ Tiên Ti[3] an ủi hắn, nhưng cũng vô ích.
Mộ Dung Triều cho xe ngựa dừng lại, dùng tiếng Tiên Ti oán giận: “Một kẻ như thế mà có thể làm Thừa tướng, nước Tấn có tài cán gì mà dám giương oai diễu võ? Còn muốn Thổ Dục Hồn chúng ta quy phục nữa à? Chẳng qua chỉ có gương mặt dễ nhìn, nếu là nữ, bản vương đúng là sẽ đánh giá cao hắn vài phần, hừ hừ, chí ít còn có thể làm ấm giường.”
Phục Cừ có ý làm hắn vui lòng liền nói: “Với bản lĩnh của điện hạ, dù hắn là nam hay nữ, chẳng lẽ còn không tóm được hay sao?”
Mộ Dung Triều không phải kẻ dễ bị lừa gạt, đối với lời ca ngợi dối trá của hắn cũng chỉ giả vờ giả vịt cười hai tiếng.
Tiếng cười còn chưa dứt, chỉ nghe “vút” một tiếng, nóc xe bị roi quất vun vút, quất thẳng lên xe ngựa, khiến con ngựa sợ hãi suýt chút nữa lao nhanh, may mà có phu xe kéo lại.
Mộ Dung Triều kinh ngạc dời tầm mắt từ những vết cứa trên xe chuyển qua Vệ Ngật Chi đứng cách đó vài bước.
“Hai vị thứ lỗi, bản vương vừa mới định cử động thư giãn gân cốt một chút, vì lẽ đó mới vung roi toán loạn, không ngờ hai vị đang bận ‘trao đổi chuyện quan trọng’, đã quấy rầy rồi.”
Sắc mặt Mộ Dung Triều vô cùng khó coi, vẫn cố nặn ra nụ cười: “Không sao.”
Việc đàm phán nhanh chóng kết thúc, giấc mộng trở thành quân chủ đại quốc của bệ hạ tan thành mây khói, liền đổ lỗi cho Thừa tướng vô năng.
Tạ Thù khiêm tốn nhận lời phê bình, nhưng vẻ mặt rõ ràng vô cùng thoái mái, lại khiến ông già kia kích động suýt chút nữa bệnh đau đầu lại tát phát.
Sau khi xuất cung, nghe nói nhóm sứ thần vội vã muốn đi, nàng lại chẳng bị làm sao, định đi cùng Hoàn Đình cùng đưa tiễn.
Đến dịch quán, số lễ vật sứ thần mang đến đã được chuyển đi, Mộ Dung Triều và Phục Cừ cũng thay y phục đi ra, đang chuẩn bị xuất phát.
Tuy Thừa tướng đến rồi nhưng Mộ Dung Triều cũng chẳng hào hứng là bao, vẻ mặt lạnh lùng, khó chịu khi thấy dáng vẻ của nàng, lúc gần đi lại còn liếc nhìn Vệ Ngật Chi vài lần.
Tạ Thù đang cảm thấy kỳ lạ thì Vệ Ngật Chi leo lên xe của nàng: “Lâu rồi không đi chung xe với Tạ tướng, Tạ tướng không ngại chứ?”
Chỉ cần không dò hỏi bí mật của nàng, Tạ Thù cảm thấy bản thân mình cũng là người hào phóng, gật đầu: “Không sao, chúng ta không phải là huynh đệ hay sao?”
Nàng nhấn mạnh hai chữ “huynh đệ”, rõ ràng có ý châm biếm, gương mặt nghiêm túc của Vệ Ngật Chi đột nhiên nở nụ cười: “Có thể lại nghe thấy câu nói này thật không còn gì tốt hơn, nhưng…” Hắn hạ mành xe xuống, ngồi bên cạnh nàng: “Ta không muốn tiếp tục làm huynh đệ với đệ nữa.”
“Hả?” Tạ Thù cảm thấy rất kinh ngạc, sau lại vui mừng, vậy rốt cuộc cũng đồng ý cắt đứt quan hệ với nàng rồi phải không?
Vệ Ngật Chi nói: “Còn nhớ câu chuyện mà Trúc Đạo An kể không?”
“Hả? Vẫn nhớ.” Chuyện này có liên quan gì đến cắt đứt quan hệ?
Vệ Ngật Chi nắm tay nàng, hồi lâu mới nói: “Nếu như kiếp sau đệ có thay hình đổi dạng, ta chắc chắn có thể nhận ra đệ.”
[1] Hòn ngọc đẽo phẳng gọi là khuê 圭, xẻ đôi lấy một nửa gọi là chương 璋. Kinh Thi có câu. Nãi sinh nam tử, tái lộng chi chương 乃生男子載弄之璋 bèn đẻ con trai, cho chơi ngọc chương. Vì thế mừng ai đẻ con trai thì gọi là lộng chương chi hỉ 弄璋之喜.
[2] Sóc: một loại binh khí cổ, cán dài hơn mâu
[3] Tộc Tiên Ti: dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});