Editor: Nguyên
Trong nháy mắt khi Kỷ Khê xuất hiện, sắc mặt Kiều Khiết cũng hoàn toàn thay đổi.
Kỷ Khê hào phóng chào hỏi cô ta, sau đó Nguyễn Hiểu Phong bảo cô đi vào trong trước.
Nguyễn Hiểu Phong quay ra nhìn Kiều Khiết: “Thật ngại quá, ngắt lời cô rồi, Kiều tiểu thư vừa muốn nói gì vậy?”
“……” Kiều Khiết không thể nói gì nữa.
Muốn nhà đầu tư đổi vai diễn của người yêu anh ta? Cô ta mà dám nói ra lời này, chỉ sợ không chỉ mỗi Lục Vực bị liên lụy mà Nguyễn Hiểu Phong sẽ thu hồi lại toàn bộ tiền đầu tư vào 《 Chiếc áo mùa xuân 》. Đừng nói đến việc đoàn phim nhỏ này có thể lôi kéo được nhà đầu tư khác hay không, giai đoạn trước đã tuyên truyền rồi, thời gian công chiếu dự tính cũng định ra rồi, việc này mà xảy ra sẽ như một đòn đả kích mang tính hủy diệt với đoàn phim.
Cô ta còn chưa kịp mở mồm nói tiếp, Nguyễn Hiểu Phong như là nhớ ra điều gì, “Đúng rồi, tôi nhớ Lục Vực là nghệ sĩ của cô đúng không? Lần này việc của cậu ta nháo ra xấu mặt như vậy. Sự tình thế này cần Kiều tiểu thư nói chuyện với luật sư của tôi về điều khoản trong hợp đồng, Không có chuyện gì khác, vậy thì xin lỗi không tiếp được.”
Tiểu Chu tay chân lanh lợi dắt Kiều Khiết tới văn phòng luật sư ở cuối hành lang, Kiều Khiết hoàn toàn bị động, căn bản không biết ứng phó thế nào. Trong lúc hoảng hốt cô ta còn nảy sinh một chút hoài nghi: Những người này không phải là đã thông đồng trước đó rồi ở chỗ này chờ cô ta tới chứ?
Vệ sĩ chắn ở bên ngoài. Nguyễn Hiểu Phong dừng lại, dặn dò mấy câu rồi đẩy cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy nhau, hai người liền nở nụ cười.
Kỷ Khê cong cong đôi mắt: “Chúng ta thế này, giống như đang cùng khi dễ người ta a.”
Kỳ thật cô không định tới sớm như vậy, chỉ là Nguyễn Hiểu Phong cho người tới đón cô, tính cô vẫn luôn vậy, không muốn để người khác phải chờ đợi mình, cho nên phong ba bên này vừa mới bình ổn lại, cô còn chưa kịp thay quần áo, cứ thế vội vã đến đây.
Nguyễn Hiểu Phong lãnh đạm nói: “Vốn dĩ chính là bọn họ vi phạm hợp đồng trước, không xin lỗi còn cắn ngược lại vu oan em. Loại chuyện này không cần phải nhẫn nhịn, lần sau mà xảy ra chuyện thế này, nhớ phải nói cho anh sớm, đừng có tự mình chịu đựng, có biết hay không?”
Anh đi tới xoa xoa đầu Kỷ Khê, sau đó vươn tay, kéo cô lên.
Anh muốn đưa cô đi tham quan công ty con bên này một chút.
Kỷ Khê cũng là lúc này mới biết được, Nguyễn Hiểu Phong sở dĩ mười ngày nửa tháng gần đây chạy qua chạy lại phim trường, hóa ra là do đã mở thêm công ty con ở bên này, có cổ phần của thành điện ảnh, còn đang xây dựng một khu cảnh quan mới.
“Nói như vậy, không chừng sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau?” Kỷ Khê tò mò hỏi.
Phim trong nước hầu như 80% là quay ở phim trường, 10% là quay ngoại cảnh, hoặc là bối cảnh đặc thù, còn 10% còn lại của bộ phim này là đến thành phố T để quay ở kiến trúc cổ.
Nguyễn Hiểu Phong về nước được một năm, làm việc kín tiếng, sự nghiệp phát triển theo hướng đầu tư, nhưng fans quá chịu chi, sức mua mãnh liệt; chỉ giá trị danh tiếng bản thân anh cũng đủ để nuôi sống cả một công ty, việc anh tiếp tục đóng phim cũng là có mục đích cả.
Nhưng mà Kỷ Khê chưa từng hỏi. Việc này rốt cuộc vẫn là việc riêng của Nguyễn Hiểu Phong, mặc kệ anh còn quay phim hay không, cô chỉ cần không tạo thành phiền toái cho anh là được.
Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô cười: “Ừ, em đi đóng phim nếu không quen ở khách sạn có thể đến đây ngủ cũng được.”
Kỷ Khê nhìn anh, hơi kinh ngạc, nhỏ giọng “vâng” một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh.
Nguyễn Hiểu Phong lập tức liền ý thức được câu nói vừa rồi của mình hơi mập mờ, nhanh chóng sửa lại: “Ý anh là…… Bên này có phòng nghỉ cho nhân viên, so với khách sạn bên kia thì thoải mái hơn. Ở đây cũng gần phố buôn bán, bình thường sinh hoạt sẽ tương đối tiện, cũng có người……”
Anh chưa nói hết, Kỷ Khê liền ngắt lời, lưu loát nói: “Được.”
Anh hơi mím môi, chăm chú nhìn cô, màu đỏ trên tai vẫn chưa tan hết.
Kỷ Khê thản nhiên mà nhìn anh.
Đều là người trưởng thành rồi, lại còn là vợ chồng đã kết hôn, Nguyễn Hiểu Phong thế này, quả thực có chút giống nam sinh trẻ tuổi ngây ngô đáng yêu.
Anh đưa cô đi xem một vòng, cuối cùng quay trở lại văn phòng.
Kỷ Khê ghé vào cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Trời sắp tối, cửa sổ này đối diện với một tảng đá nhân tạo lớn, nước chảy qua khe núi đá, cây xanh rợp trời, đem lại cảm giác bình yên. Chỉ mới nhìn một lúc mà trời đã nhanh chóng tối đen đi, ánh đèn rực rỡ được bật lên, cùng với đó tiếng sấm