Editor: Nguyên
Nguyễn Hiểu Phong cười, xoa xoa đầu cô: “Ừ, là anh. Em gầy đi rồi, mai sẽ đưa em đi ăn ngon.”
Kỷ Khê mới nhớ ra hỏi anh, thanh âm vẫn ngây ngô mờ mịt: “Sao anh lại tới đây, tiệc đóng máy buổi chiều anh cũng không có tới.”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Tối nay mới bay đến đây, không thể đến kịp nên đến đây đợi em luôn”
Đối với nhân viên đoàn phim, đóng máy chính là giải thoát, một đám người muốn chơi đến rạng sáng. Nếu không phải Kỷ Khê biết chính mình uống say, trở về trước, không biết Nguyễn Hiểu Phong phải chờ tới khi nào.
Cô thấy hành lý bên cạnh Nguyễn Hiểu Phong, nghiêng đầu cười anh: “Anh cũng không biết tự vào phòng nghỉ ngơi à?”
Nguyễn Hiểu Phong buông tay: “Không còn phòng, toàn bộ khách sạn đều bị đoàn phim thuê hết rồi, suy nghĩ một chút vẫn là chờ em về vẫn hơn. Anh quên mang thẻ đoàn phim, người bảo vệ sống chết cũng không cho anh vào, cuối cùng anh cho họ nhìn giấy kết hôn điện tử của chúng ta, bọn họ mới cho anh vào.”
Uất Trì ở bên cạnh trừng lớn mắt, giống như bị sét đánh. Kỷ Khê lấy thẻ mở cửa phòng, cũng mặc kệ những người khác, đầu óc mơ mơ hồ hồ, chỉ biết vịn vào cánh tay Nguyễn Hiểu Phong để không ngã xuống.
Nguyễn Hiểu Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Chu cùng Uất Trì, nói: “Các cậu đi về trước đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Uất Trì nhanh chóng đi theo Tiểu Chu xuống. Vừa đi, vị vệ sĩ này đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi Tiểu Chu: “Chu ca, cô ấy thật sự là phu nhân của chúng ta à? Tôi chưa từng thấy bà Nguyễn nói gì, việc này là thế nào?”
Tiểu Chu trả lời: “Chuyện của ông chủ, hỏi nhiều như vậy làm gì. Đây là phu nhân chân chính của nhà chúng ta, cam đoan không giả, có phải cậu đắc tội cô ấy rồi không?”
Uất Trì nhớ tới những lời nói không chút để ý của mình với Kỷ Khê, mặt cũng tái đi rồi.
Tiểu Chu vừa thấy liền hiểu, cười nói: “Vậy cậu nên tìm cơ hội mà bồi tội đi, nhưng mà phu nhân tính tình tốt, sẽ không làm khó dễ cậu đâu.”
Đúng vậy.
Uất Trì tốt nghiệp trường quân đội ở nước ngoài, trở về làm ở công ty vệ sĩ, thường xuyên làm vệ sĩ cho nghệ sĩ, đến khi làm cho Nguyễn gia mới ổn định công việc ở đây. Mấy người anh em họ thậm chí là chú bác của Nguyễn Hiểu Phong cậu cũng đã gặp qua, không chỉ chuyện trong nhà hồng kỳ chưa ngã, bên ngoài cờ màu đã bay*, cậu đã từng hộ tống mấy người phụ nữ thân phận không thể lộ ra nước ngoài**, đại bộ phận đều là nghệ sĩ, nhiều người là nghệ sĩ vô danh lại thích hất cằm sai khiến làm cậu vô cùng mất thiện cảm.
*ngoại tình
**tình nhân ra nước ngoài dưỡng thai
Kỷ Khê lại là một trong số ít người tôn trọng cậu, trên người cô ấy có ý chí phấn đấu, lại là người có thể thuận lợi hiếm thấy ở cái giới tàn nhẫn khắc nghiệt này.
Nghĩ đến đây, Uất Trì hỏi: “Phu nhân có vẻ không giống người trong giới giải trí? Có phải chỉ muốn thử qua xem đóng phim là thế nào không ?”
Uất Trì không xem tạp chí bát quái, cũng không nghe nói qua gì về tình huống của Kỷ gia, chỉ cho rằng Kỷ Khê là tiểu công chúa sống trong nhung lụa, muốn trải nghiệm cuộc sống một chút thôi.
Tiểu Chu tiếp lời: “Trước đây đúng là không phải người trong giới giải trí, nhưng có hoạt động nghệ thuật ở nước ngoài, chuyện khác cậu đừng tò mò, chuyện của tiên sinh và phu nhân cũng đừng nói cho lão phu nhân, hiểu chưa? Tình huống trong nhà tiên sinh đã đủ phức tạp rồi, trước kia lão phu nhân nghe tin tiên sinh đột ngột kết hôn, tức giận đến ba tháng sắc mặt vẫn chưa tốt lên, lần này tiên sinh trở về nhà một chuyến, tất cả đều hỏi về phu nhân, nhưng tiên sinh chính là sống chết cũng không nói, thiếu chút nữa không thể ra ngoài, còn cả phóng viên bên ngoài soi mói chuyện riêng tư nữa. Chuyện kết hôn của tiên sinh và phu nhân chưa công khai, chúng ta nên làm việc cẩn thận.”
Hai người im lặng rời đi.
Kỷ Khê về phòng chỉ muốn lập tức nhào lên trên giường. Trước mắt cô trời đất quay cuồng, thế giới xoay vòng, cô chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi một chút. Nhưng mà do đồng hồ sinh học nên không thể chìm vào giấc ngủ, vẫn là nửa tỉnh nửa mê. Đôi mắt xinh đẹp hơi hé mở, ánh mắt sinh động kiều diễm mê người.
Nguyễn Hiểu Phong đỡ cô nằm xuống giường, cô gái nhỏ trong lòng anh uống say, dựa đầu vào vai anh.