Editor: Nguyên
Đừng nói đến việc trước khi “Trăm người nhập diễn” bắt đầu còn có hai tháng, bản thân Kỷ Khê lúc này cũng tuyệt đối không có khả năng rảnh rỗi.
Cô dùng thù lao của “Chiếc áo mùa xuân” chi trả tiền viện phí cho ông ngoại, số tiền còn lại dùng để tiến hành một ít đầu tư nhỏ
Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô ngồi cầm bút tính đi tính lại, cười: “Nào có ai tính như em, sự tình của nhà em tạm thời không cần gấp, chúng ta đặt ra mục tiêu trước đã, làm Khê Khê nhà chúng ta trở thành đại minh tinh nhà nhà đều biết, chờ đến khi giá trị bản thân của em cao, đầu tư sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, cơ hội cùng lãi cũng sẽ nhiều hơn.”
Kỷ Khê bĩu môi, vô ý thức đem đầu bút chọc vào môi, có điểm ấu trĩ đáng yêu.
Cô hỏi anh: “Em không hiểu lắm, anh có thể ví dụ không?”
“Nếu chính em có thể trở thành một thương hiệu, đồng thời giá trị thương hiệu tăng cao, cơ hội quảng cáo đại ngôn này đó cơ bản không cần nói đến. Ví dụ như đầu tư điện ảnh, có đạo diễn không thích dùng người mới, cũng nguyện ý dùng nhiều tiền mời những diễn viên nổi tiếng, dưới tình huống như vậy sẽ ký kết hiệp nghị điều chỉnh cơ chế đánh giá giá trị, bắt em phải dùng năng lực để hứa hẹn phòng vé sẽ đạt tới một mức doanh thu nhất định, đổi lấy tiền lãi trong hợp đồng, cũng là một loại đánh cuộc nguy hiểm. Đương nhiên, anh cũng không kiến nghị em phải làm như vậy, bởi vì bình thường mà nói, loại hiệp định này đều bảo hộ lợi ích của nhà đầu tư, chính em sẽ có hại nếu không có luật sư chuyên nghiệp, khi ký hợp đồng cũng sẽ dễ dàng xuất hiện lỗ hổng,”
Nguyễn Hiểu Phong nói, “Nếu em yên tâm, chuyện này anh sẽ giúp em xử lý. Nhưng là trên nguyên tắc, chỉ khi em đạt tới một vị trí cao, em mới có năng lực tài nguyên tương ứng, cho nên cuối cùng vẫn là xem nỗ lực của em.”
Xem nỗ lực của cô, Kỷ Khê khá thích cách nói này.
Cô nghĩ ngợi, dứt khoát đem thẻ ngân hàng giao ra, đưa cho Nguyễn Hiểu Phong: “Vậy được, thẻ tiền lương nộp cho anh. Mật mã là sinh nhật anh, hết thảy đều nghe theo chồng.”
Nguyễn Hiểu Phong bên môi ngậm ý cười: “Không sợ anh lừa tài lừa sắc, sau đó trốn mất?”
“Em đây mặc kệ.” Kỷ Khê chống cằm, cười, “Tài là tiểu tài, sắc cũng là tiểu sắc, nếu anh trốn mất, thoạt nhìn vẫn là anh mất công đấy, Nguyễn tiên sinh.”
“Được rồi.” Nguyễn Hiểu Phong duỗi tay xoa đầu cô, cũng thuận tay đưa thẻ ngân hàng của mình ra, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Cho em, giữa vợ chồng phải công bằng chút.”
Kỷ Khê nhìn tấm thẻ ngân hàng.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Mật mã cũng là sinh nhật em.”
“……”
Tim Kỷ Khê lập tức đập nhanh, trong lúc nhất thời bật cười.
Này là cái gì? Truyện tổng tài bá đạo à? “Cô gái, cầm tấm thẻ này, tùy tiện quẹt”?
Kỷ Khê ở trong lòng nghĩ thầm, nhưng mà Nguyễn Hiểu Phong không phải loại hình này nha.
Anh nói chuyện biểu tình tự nhiên, tựa hồ cũng không ý giải thích, từ khi nào anh dùng sinh nhật cô làm mật mã, loại bí ẩn này như là ngủ đông đã lâu, đột nhiên xuất hiện, tuy không có nói ra, nhưng lại không một tiếng động tuyên cáo rõ ràng dục vọng chiếm hữu của anh.
Kỷ Khê cúi đầu, cẩn thận cất thẻ vào trong túi, nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”
Nguyễn Hiểu Phong tiếp tục hỏi cô: “Vậy kỳ nghỉ em định làm gì?”
Kỷ Khê nghĩ nghĩ: “Chưa có kế hoạch gì, vì chuẩn bị tham gia “Trăm người nhập diễn”, khả năng em sẽ học phụ đạo diễn xuất, em có thể liên hệ đến sư tỷ ở Học viện Điện ảnh, nhờ chị ấy giới thiệu giáo viên.”
Nguyễn Hiểu Phong nhướng mày nói: “Vậy không bằng em tới tìm anh.”
Kỷ Khê nhìn anh, hơi kinh ngạc: “Tìm anh?”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Đừng có mà xem thường, tuy rằng không phải xuất thân chính quy từ khoa diễn xuất, nhưng mà khóa học diễn xuất anh từng tham gia chắc chắn không ít hơn em. Mặt khác, trọng điểm của show diễn xuất vẫn là phần giải trí, em phải luyện tập kỹ thuật diễn, đồng thời anh cũng sẽ chỉ em cách tham gia show giải trí. Tận dụng thời cơ đi, cho em ba giây để suy nghĩ, được rôi, ba giây đã qua, em đã đáp ứng rồi.”
Kỷ Khê nở nụ cười: “Này cũng quá tùy tiện đi!”
Nguyễn Hiểu Phong hỏi tiếp nàng: “Vậy em suy nghĩ thế nào?”
Kỷ Khê nói: “Được!”
“Vậy được rồi.” Nguyễn Hiểu Phong đứng dậy, tâm tình dường như rất tốt, “Đi thôi, dọn dẹp đồ đạc, chúng ta về nhà.”
Vốn dĩ Kỷ Khê muốn lôi kéo anh đến khu ăn vặt gần phim trường, nói là có một nhà làm chân gà siêu ngon, kết quả bị Nguyễn Hiểu Phong dùng một câu chặn đứng: “Cái kia sẽ không ăn, về sau có rất nhiều thời gian đến đây, chi nhánh công ty ở đối diện đó, về sau còn có thể kêu cơm hộp.”
Kỷ Khê thấy cũng có đạo lý, vì thế ngoan ngoãn đi theo anh bay thẳng về thành phố B.
Kỷ Khê có rất ít hành lý, khi đến đây đồ chỉ đựng một nửa vali, lúc về thì có thêm kịch bản, mấy đồ nhỏ vụn vặt có thêm trong thời gian ở đây, Nguyễn Hiểu Phong chỉ dùng một tay là có thể xách giúp cô rồi
Cô đeo khẩu trang đội mũ, giống một con nai con đi theo sau anh, chờ đến lúc kiểm tra an ninh, hai người lại giống như trước kia, ăn ý tách ra, cách rất xa, từng người từ vị trí khác nhau tiến vào cửa VIP.
Chỉ là bên phía Nguyễn Hiểu Phong xảy ra một chút vấn đề nho nhỏ, hành trình của anh đã bị fans biết, vây ở phía bên ngoài cửa nhập cảnh, thế nên bảo an không thể không đến duy trì trật tự, Nguyễn Hiểu Phong giao lưu cùng fans một chút, rồi mới vội vàng lên máy bay.
Vì phòng ngừa có phóng viên giải trí và fans theo lên máy bay, anh cùng Kỷ Khê phải ngồi tách ra, sau khi lên thì chuyển điện thoại thành chế độ máy bay, từng người ngủ yên, đến trước khi hạ cánh mới từ từ tỉnh lại.
Kết quả sau khi hạ cánh, fans Nguyễn Hiểu Phong còn mãnh liệt hơn, có thể nói là biển người tấp nập, làm sân bay chật như nêm cối.
Kỷ Khê từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng “rầm rộ” như vậy, biết Nguyễn Hiểu Phong đại khái là không có cách nào đi tiếp cùng cô, vì thế ra cửa bắt một chiếc xe taxi, về tới căn phòng nhỏ của cô.
Tiểu Chu không ở đây, Uất Trì cũng không. Kỷ Khê cũng cảm thấy như vậy là thực bình thường, đến bây giờ cô vẫn cho rằng Uất Trì là vệ sĩ mà mẹ Nguyễn Hiểu Phong phái tới cho mình, cho nên thời điểm không ngoài ra đóng phim, sinh hoạt cá nhân của cô cũng sẽ không bị quấy rầy.
Sau khi về đến nhà, cô liền dọn dẹp lại căn phòng đã không có ai ở 2 tháng này, sau đó gọi cơm hộp, trong lúc đợi cơm thì thuận tiện đi tắm rửa.
Tắm xong, cô bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, mặc quần áo rồi ngồi trên sofa, xem tin nhắn của Nguyễn Hiểu Phong.
Nguyễn Hiểu Phong còn chưa có nhắn cho cô, phỏng chừng còn đang xử lý tình huống đột phát. Cô cũng không thèm để ý, ngón tay bấm bấm gõ gõ, nhắn tin cho anh: “Khi nào em có thể đến tìm anh học đây?”
Mới vừa gửi tin nhắn đi, liền có người gõ cửa.
Kỷ Khê đứng dậy, đi đến huyền quan hỏi một tiếng, là người giao cơm hộp. Nhìn qua mắt mèo, người giao cơm trông có hơi dữ, nhìn có chút dọa người.
Thân con gái ở một mình, cửa nhà là kiểu cũ, cũng không có xích phòng trộm.