Editor: Nguyên
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hai tháng, Kỷ Khê có thể nói là không rảnh rỗi. Một tháng rưỡi đầu, cô học kỹ thuật diễn cùng Nguyễn Hiểu Phong, đồng thời bổ sung chương trình học cơ sở, đọc đủ loại tài liệu, nghiền ngẫm đủ loại phim nhựa. Dư lại nửa tháng, Kỷ Khê thả lỏng, cho chính mình có thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị tham gia tổng nghệ.
Người mà lần trước Nguyễn Hiểu Phong đề cử cô liên hệ, chính là người thuộc tổ biên kịch show. Sau khi Kỷ Khê liên hệ với cô ấy, bị kéo vào một group chat, yêu cầu điền tư liệu cá nhân tỉ mỉ kỹ càng, hơn nữa bắt đầu chuẩn bị tiết mục mở màn tham gia khảo hạch, là tiết mục cá nhân, giám khảo cùng khách mời có thể chọn một số người, làm khảo sát tiết mục của các học viên.
Kỳ thật trước đó, còn có một lần casting, các thí sinh nộp lý lịch sơ lược, rồi ban tổ chức chọn 100 người ưu tú nhất tham gia show, đó là vòng loại đầu. Vòng này là Nguyễn Hiểu Phong báo danh giúp cô, thậm chí lý lịch sơ lược cũng là anh hỗ trợ viết.
Kỷ Khê tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lý lịch tương đối đẹp. Cô học nhạc kịch chuyên nghiệp ở nước ngoài, tuy rằng không phải là hệ diễn xuất chính quy, nhưng kinh nghiệm của cô nhiều hơn những người khác, từng diễn qua nhiều nhân vật phong phú, khoảng 15 16 vở kịch lớn nhỏ, trong đó còn có 3 vở kịch khá nổi danh. Theo Nguyễn Hiểu Phong nói, “Tổ kế hoạch nhắm mắt cũng sẽ chọn em, có khi đến đề cử của anh còn chưa nhìn đến.”
“Trăm người nhập diễn” đã sản xuất được hai mùa, Kỷ Khê cũng đã xem qua, 20 người thắng cuộc mùa trước đến bây giờ vẫn thành công như cũ. Trong đó có diễn viên tiến thêm một bước trong sự nghiệp, không thiếu tài nguyên, còn có người xuất thân chính quy từ khoa diễn xuất, nam sinh vận đỏ khi đó học năm hai Học viện Điện ảnh, tổng nghệ cảm* cực tốt, ngoại hình đẹp, từ đó một bước lên trời.
*tổng nghệ cảm: khả năng đi show
Kỷ Khê nghiên cứu tới nghiên cứu lui, cũng không có tìm được bí quyết rõ ràng, tổng nghệ cảm là thứ mà sinh ra đã có sẵn, bản thân Kỷ Khê đã không am hiểu cách giao tiếp cùng người khác, muốn cô đi làm trò để thu hút khán giả là điều vô cùng khó khăn.
Vì thế cô đi tìm Nguyễn Hiểu Phong hỏi: “Tiên sinh, có bí quyết gì truyền cho em không?”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Nếu không được huấn luyện chuyên nghiệp, thì cứ bảo trì bản ngã là được. Có đôi khi quá mức cố tình sẽ phản tác dụng. Cứ tự nhiên một chút, thoải mái một chút, như vậy là tốt nhất. Nhân vật của công chúng có trách nhiệm phải đưa ra cho người xem một hình ảnh chính xác.”
Kỷ Khê nghĩ nghĩ: “Như vậy sẽ không quá mức chứ? Hình ảnh không có khuyết điểm, rốt cuộc cũng có người có thể nói là tạo hình tượng ?”
Nguyễn Hiểu Phong lại nói: “Quá mức hoàn mỹ chỉ là cái cớ của anti thôi, có ai sẽ thật sự không thích một nghệ sĩ hoàn mỹ chứ? Nếu ngay từ đầu khởi điểm quá cao, sau này sẽ dễ tụt dốc, nhưng em không phải như vậy. Khê Khê, khi em về nước đã làm rất tốt, trước làm cho người xem có sự chờ mong đối với em, sau đó nỗ lực phát triển, dẫn đường cho công chúng chân chính nhận thức em.”
Kỷ Khê có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Nguyễn Hiểu Phong đến tâm tư nho nhỏ khi cô mới về nước cũng nhận ra.
Cô không xác định hỏi: “Vậy em…… cứ biểu hiện như bình thường?”
Nguyễn Hiểu Phong gật đầu: “Ừ, cứ như vậy, bọn họ sẽ thích em.”
Tựa như anh thích em vậy.
Câu nói cuối cùng kia tuy không nói, chính là không hẹn mà gặp, hai người như là đều hiểu. Hai tháng nay ở chung, bọn họ như là thầy trò, lại như là bạn cũ nhiều năm, có đôi khi Kỷ Khê sẽ quên Nguyễn Hiểu Phong là chồng mình, bởi vì khi anh bắt đầu làm việc, thật sự dọa người.
Có đôi khi anh cũng cảm thấy ngữ khí của mình có chút quá, có thể làm Kỷ Khê ngồi yên không rên một tiếng, thời điểm hai bên đều đang trầm mặc, Kỷ Khê sẽ chu môi, nhỏ giọng nói: “Anh thật giống chủ nhiệm cao trung của bọn em a.”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Nếu anh là chủ nhiệm cao trung của em, nhất định mỗi ngày sẽ bắt em học cho tốt.”
Thời điểm “Chiếc áo mùa xuân” tuyên truyền lại vừa lúc trùng hợp với thời gian Kỷ Khê ghi hình gameshow. Dựa theo quy định của tổ tiết mục, chương trình sẽ quay hai tháng, trong lúc quay không cho phép mang theo di động, ăn ở tại địa điểm tập huấn, cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài. Cho nên Kỷ Khê đã xin nghỉ với đạo diễn trước, hơn nữa đưa tài khoản Weibo của mình cho Nguyễn Hiểu Phong, nhờ anh hỗ trợ xử lý.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Cũng nên tìm đoàn đội cho em rồi, hiện tại không vội, đợi hai tháng rồi sắp xếp cũng được.”
Hôm nay anh đưa cô đi quay.
Bởi vì địa điểm quay ở nội thành thành phố B, cho nên Nguyễn Hiểu Phong lái xe đưa cô đi. Ba giờ sáng, hai người lén lút ra cửa, trang bị cẩn thận, túi lớn túi nhỏ xuống bãi đỗ xe ngầm, Kỷ Khê ngoan ngoãn ngồi ở đằng sau, nhìn anh khởi động xe, đội mũ áo hoodie lên, mềm mại lẩm bẩm: “Nguyễn Hiểu Phong, em ngủ đây, tới thì gọi em nha.”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Ừ.”
Kỷ Khê nửa tỉnh nửa mơ nghĩ tới một ngày trước đây, anh đi từ huyền quan vào, cứ như vậy bước vào sinh hoạt của cô. Trong vòng một ngày, cô dỡ xuống phòng bị của mình trước một người xa lạ, lần đầu tiên ngủ ngon sau khi nhà xảy ra chuyện, lại còn cùng anh lãnh chứng, nhận được một chiếc nhẫn.
Có chút thần kỳ, mà loại thần kỳ này lại thật sự xảy ra.
Hôm nay cũng như ngày hôm đó, cô ngủ ở ghế sau, anh ở phía trước vững vàng lái xe, đưa cô đi.
Kỷ Khê nhớ tới này chuyện này, đột nhiên trong lúc mơ màng hỏi anh: “Nguyễn Hiểu Phong, anh muốn kết hôn với em từ khi nào?”
Cô đánh bạo hỏi một câu, cũng không có nhất định bắt anh phải trả lời. Một lát sau, lông mi rũ xuống, ngủ thiếp đi.
Chỉ có nam nhân tuấn lãng đĩnh bạt ở đằng trước nhìn qua kính chiếu hậu, chỉnh nhiệt độ điều hoa cao lên, thanh âm anh nhẹ như một giấc ảo mộng.
“Từ rất lâu rồi.”
Nhưng mà cô lại không nghe được.
Điểm quay kỳ thật không tính là xa xôi, nhưng lại bị kẹt xe. Thành phố B có tiếng là 24 giờ thức, hôm nay lại là ngày tập trung đầu tiên, một trăm người trình diện, còn có xe phỏng vấn, xe bảo mẫu, lều của phóng viên, đồ kỹ thuật các thứ, có không ít người tới sớm giống Kỷ Khê vì muốn tránh giờ cao điểm, ngược lại chắn ở nơi này.
Người càng lúc càng đông lên, Nguyễn Hiểu Phong không tiện công khai lộ diện. Kỷ Khê tỉnh dậy nhìn tình huống, xoa xoa đôi mắt, nói: “Em xuống trước đây, bên trong hẳn là có thang máy, hành lý cũng chỉ có vali, em tự đi được.”
Nguyễn Hiểu Phong cũng không hề kiên trì, anh nói: “Hai tháng không liên lạc được, nếu có cơ hội dùng điện thoại, nhớ gọi cho anh. Có chuyện gì thì có thể tìm đạo diễn, gọi ngay cho anh, chú ý không cần quá mệt mỏi, thân thể là quan trọng nhất.”
Kỷ Khê nói: “Được, em sẽ nhớ viết thư cho anh! Nhớ trông