Editor: Nguyên
Nụ hôn kết thúc, hai người cọ tới cọ lui nhau rồi mới tách ra, ngượng ngùng nhìn đối phương.
Phòng hóa trang vô cùng an tĩnh, không có người quấy rầy, nhưng mà lúc này hai người lại không biết nên nói gì. Cuối cùng Nguyễn Hiểu Phong nói: “Anh xem hai vòng thi của em rồi, em làm rất tốt, tiến bộ nhiều đấy.”
Kỷ Khê khoe mẽ với anh, đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên, ảnh đế dạy em mà, nếu không tiến bộ chút nào thì sao em dám gặp anh.”
Lại thăm dò hỏi hắn: “Tiên sinh này, anh có mang cái gì ăn cho em không?”
Nguyễn Hiểu Phong cười nàng: “Không phải nói muốn giữ dáng à? Nhìn em này.”
Kết quả anh lại lấy ra một hộp bánh quy đưa cho cô như có phép thuật, là loại bánh Kỷ Khê thích ăn nhất.
Kỷ Khê vui vẻ cầm lấy, làm nũng với anh: “Đồ ăn ở đây khó ăn lắm, lại không thể ăn uống điều độ, ăn thế nào cũng không béo được, đến nhân viên công tác ở đây còn chẳng muốn ăn ở nhà ăn, tình nguyện tự ra ngoài mua cơm ăn còn hơn.”
Nguyễn Hiểu Phong lẳng lặng nghe, chỉ cười, dỗ dành cô: “Chờ quay xong chương trình, anh dẫn em ra ngoài ăn ngon nhé?”
Kỷ Khê bắt đầu chơi xấu anh: “Không thèm, em muốn anh đi ăn ở căng tin với em cơ.”
Cô nhóc này càng ngày càng dính người, tựa hồ từ hai tháng nay ở chung với nhau, chút cảnh giác cuối cùng của cô với anh đã hoàn toàn biến mất, giống như mèo con được ôm về nhà nuôi sau một khoảng thời gian quen thuộc là có thể thả lòng nằm trong lòng người ta, để người ta vuốt lông nó.
Nhưng mà hai người không có nhiều thời gian lắm, kỳ thật gặp nhau ở địa điểm công cộng như trường quay thế này rất nguy hiểm. Thân phận hai người lại tương đối nhạy cảm, chưa nói đến việc Kỷ Khê gần đây đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ với thân phận của Nguyễn Hiểu Phong, chưa bàn đến chuyện kết hôn, yêu đương thôi cũng đã có thể sẽ bị chỉ trích rồi.
Nguyễn Hiểu Phong lại cười nói: “Ngày mai sẽ đến ăn với em.”
Mắt Kỷ Khê sáng rực lên, như là đột nhiên hiểu ra điều gì. Nguyễn Hiểu Phong vươn một ngón tay đặt lên môi cô, ý bảo cô đừng nói gì, giúp anh giữ bí mật chuyện này.
Suy đoán của cô thế mà lại đúng thật! Nguyễn Hiểu Phong thực sự là khách mời của mùa này.
Cô nhỏ giọng hứa hẹn: “Được rồi nha, em sẽ ngoan ngoãn.”
Gặp nhau chưa đến năm phút đồng hồ, Kỷ Khê cầm hộp bánh quy nhỏ của cô, lén lút trở về ký túc xá.
Ngày hôm sau, tổ tiết mục quả nhiên tới tìm bọn họ, tuyên bố từ hôm nay trở đi các thí sinh sẽ được huấn luyện trong vòng một tuần. Sau khi khóa huấn luyện này kết thúc sẽ là chung kết, tổ đạo diễn sẽ cho các thí sinh bốc thăm kịch bản rồi tự mình hoàn thành màn biểu diễn.
Trong đó, thứ hạng càng cao thì khi bốc thăm càng có nhiều sự lựa chọn cho kịch bản, càng về sau, cơ hội càng ít. Bởi vì hạn chế do kịch bản cho cá nhân cùng với hiệu ứng hậu kỳ nên các kịch bản thích hợp để diễn trên sân khấu không nhiều. Nếu là kịch bản một người, kịch bản có thiên hướng văn học thì càng có lợi. Hơn nữa điều khó giải quyết là chương trình đã quay hai mùa, mỗi mùa 100 thí sinh, mà việc bảo trì sự mới mẻ của chương trình không cho phép họ lặp lại kịch bản. Nhưng trên thế giới làm gì có nhiều kịch bản tốt để cho mọi người cùng chọn?
Sau hai vòng thi các thí sinh đều đã nhận thức được điều này, hơn nữa còn bắt đầu có ý nghĩ tranh đoạt tài nguyên tốt.
Kỷ Khê được điểm A liên tiếp hai vòng nên được ưu tiên bốc thăm kịch bản trước ở vòng ba.
Nội dung trong các lá thăm hoàn toàn không được công khai trước. Có 4 người xếp hạng trước Kỷ Khê, từng người lên rút thăm rồi về vị trí của mình.
Khi đến lượt mình, Kỷ Khê lại nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Trong hòm thăm chỉ có một tờ giấy.
Khi cô cho tay vào, cầm được tờ giấy, xác định không có những lá thăm khác, làm như không có việc gì thu tay lại.
Không có những lựa chọn khác như thông báo ban đầu.
Tức là, chương trình đã quyết định sẵn kịch bản cho từng thí sinh!
Sự mờ ám theo lời Triệu Nguyệt Hàm đã bắt đầu lộ ra. Kỷ Khê bất động thanh sắc trở lại chỗ ngồi, mở tờ giấy ra, nhìn từng chữ trên tờ giấy.
Màn biểu diễn kết phim “Thiên nga đen”.
Màn hình quay đến cô, đem từng chữ trong lá thăm chiếu lên màn hình lớn, tất cả mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.
Chỉ có Hàn Yên là không phải sinh viên điện ảnh chính quy, cũng chưa xem bộ phim này, cô ấy hỏi người bên cạnh.
“Kết màn bộ phim này thì sao thế? Khê Khê bốc phải bộ phim này là tốt hay xấu?”
Chu Thanh quay đầu nhỏ giọng nói cho cô ấy: “Đừng nói nữa, kết màn của “Thiên nga đen” khó đến mức nào cơ chứ, có thể nói là địa ngục luôn ấy. Vận khí Khê Khê cũng quá kém đi, thế mà lại bốc phải cái này. Tôi thấy tổ tiết mục cũng lạ thật, loại kịch bản này yêu cầu cường độ tập luyện chuyên nghiệp cao, sao lại cho vào đây không biết.”
Bộ phim này đã nhận được một giải Oscar là nữ chính xuất sắc nhất, được đề cử trong hạng mục Phim điện ảnh xuất sắc nhất của Oscar, nhận được vô số lời khen ngợi. Mà cốt truyện cùng hình ảnh của bộ phim cũng gợi lên cảm giác bất an, kinh dị cho người xem.
Đại khái nội dung của bộ phim này nói về một cô gái từ nhỏ đã bị mẹ quản thúc, tính cách mềm mại nhút nhát như thiên nga trắng, cô khao khát được tự do sống thoải mái, phóng đãng, tà ác như thiên nga đen. Phim sử dụng phong cách dựng phim âm u, đen tối, khắc họa rõ ràng nội tâm giãy giụa, đấu tranh của nữ chính.
Mà kịch bản Kỷ Khê bốc thăm được là khi nữ chính thành công trong vai thiên nga đen, hoàn thành màn biểu diễn trên sân khấu, từ hình tượng thiên nga trắng hóa thành thiên nga đen, đoạn này yêu cầu phải kỹ thuật diễn xuất cùng khả năng nắm bắt cảm xúc nhân vật rất cao. Mà làm cô cảm thấy khó khăn nhất là trước khi bộ phim này quay, nữ số 2 đã học ballet từ nhỏ, nữ chính cũng vì bộ phim này mà tham gia huấn luyện nửa năm với cường độ cao.
Tức là màn biểu diễn này không chỉ yêu cầu khả năng diễn xuất của diễn viên, mà còn yêu cầu cao với khả năng múa ballet.
Kỷ Khê chưa từng học qua ballet. Tuy rằng nhạc kịch cũng cần phải được huấn luyện vũ đạo, nhưng là phong cách không giống ballet, các động tác cũng được biên đạo gần gũi với người xem. Thời đại học cô từng học qua Tango vì phải tham gia một đoạn nhảy chưa đến hai phút cho một vở kịch. Nếu diễn viên không học ballet từ nhỏ mà chỉ muốn tập luyện cho một màn biểu diễn, ít nhất cũng cần thời gian nửa năm.
Mà thời gian cho cô luyện tập, lại chỉ có một tuần.
Chuyện này làm người ta sôi nổi bàn luận: “Kỷ Khê lần này bốc phải kịch bản khó thật, rõ ràng kịch bản này không cùng cấp bậc trình độ cho cuộc thi mà, sao lại như vậy chứ?”
Mà Kỷ Khê như suy tư điều gì, nhìn thoáng qua Khương Quả.
Khương Quả đang lén cùng mấy thí sinh có quan hệ tốt nói gì đấy, chụm đầu ghé tai lại với nhau, đột nhiên chú ý tới ánh mắt Kỷ Khê, sửng sốt một chút, sau đó từng người dường như không có gì thu hồi tầm mắt, không nói chuyện với nhau nữa.
Kỷ Khê cũng thu hồi tầm mắt, lại vừa lúc gặp phải Hàn Yên cũng đang nhìn về hướng đó. Tầm mắt hai người chạm nhau, cả hai đều hiểu ngầm.
Hàn Yên nhẹ giọng nói: “Đây đúng là đào cái hố cho cậu nhảy nha, hạng nhất hai lần đều là cậu, bọn họ có người ngồi không yên đấy.”
Tuy rằng đã biết kết quả gian lận của mình là hạng nhất thế nhưng gặp phải nguy cơ bị hạ thấp xuống thế này thì ai sẽ cam tâm ngồi nhìn? Đồng thời, đối với nhà đầu tư sau lưng họ mà nói, đột nhiên xuất hiện một người mới nhảy ra chắn đường cũng là một sự phiền toái.
Nếu Kỷ Khê thi vòng ba không tốt, như vậy có khả năng điểm xếp hạng cuối cùng của cô sẽ trượt ra khỏi top 10, cho nên họ không cho cô quyền tự do lựa chọn kịch bản. Đến sân khấu chung kết, ai cũng muốn chọn được một nhân vật thú vị dễ diễn, kịch bản phù hợp với người xem, còn muốn nó không lặp lại ở hai kỳ trước, nên lần bốc thăm này như một lần đặt cược.
Nhưng bây giờ tổ tiết mục đã đứng ngồi không yên rồi cho nên hiển nhiên, mục đích của bọn họ không chỉ là kéo cô ra khỏi vị trí thứ 5 bây giờ, bọn họ đương nhiên cảm thấy, tốt nhất là kéo Kỷ Khê xuống hạng B, thậm chí là xuống luôn C càng tốt.
Bên kia, Khương Quả tất nhiên là vô cùng vừa lòng với hành động của tổ tiết mục.
Người bên cạnh cô ta chỉ trỏ, nhìn qua phía Kỷ Khê: “Hình như vừa rồi chúng ta nói chuyện bị cô ta nghe thấy được, hình như còn nhìn về phía chúng ta.”
“Không biết, ai quan tâm?” Khương Quả dào dạt đắc ý nói, “Này lại cũng không phải chúng ta ngáng chân, là vận khí cô ta không tốt, bốc phải kịch bản khó như vậy. Đến lúc đó muốn trách ai cũng không được, tiểu công chúa hút máu giờ hết máu để hút rồi, làm sao bây giờ nha.”
Khương Quả bốc được kịch bản không thể nói là đơn giản, nhưng cũng không phải khó, là môn bắt buộc đối với học sinh khoa diễn, diễn với tĩnh vật.
Cô ta được yêu cầu diễn cảnh khóc trước một con búp bê vải. Diễn khóc thật sự là một vấn đề huyền học, thời điểm không khóc được chỉ có thể dừng quay lại, đôi khi còn phải dùng thuốc nhỏ mắt. Nhưng Khương Quả vừa vặn lại có thiên phú ở phương diện này, chỉ nghĩ lại một chút việc buồn trong quá khứ là cô ta đã có thể khóc dào dạt cảm xúc.
Đã loại bỏ được chướng ngại vật Kỷ Khê này thì sau này không còn gì khó nữa.
Rút thăm kết thúc, mọi người đều mang trong mình chút cảm xúc tiêu cực, thần bí khó lường. Đối với kết quả rút thăm của Kỷ Khê, tất cả mọi người đều đã nghe thấy, ngoại trừ một chút châm biếm, hoặc là cảm thán linh tinh gì đó thì không ai nói lời dư thừa gì. Tất cả mọi người lên sân khấu bốc thăm, trong hòm chỉ có đúng một tờ giấy, nhiều khả năng bốc thăm ngẫu nhiên đã biến thành sự an bài của chương trình, chuyện này tất cả đều giữ kín như bưng. Ai cũng hiểu nên không thể trắng trợn nói ra được.
Đây là điều lệ họ đã ký với chương trình, có một điều không rõ ràng trong hợp đồng ban đầu: Phải tiếp thu toàn bộ hiệu quả cắt nối hậu kỳ và những sự điều chỉnh bất ngờ của chương trình.
Mà Kỷ Khê bây giờ đã không còn bình tĩnh như lúc trước. Mọi người đều được thông báo trước chuẩn bị sẵn sàng để hôm nay có khách mời. Những người khác đều vui vẻ đi ăn cơm, cùng nhau thảo luận về khách quý buổi tối, chỉ có Kỷ Khê một mình ở lại ký túc xá, yên lặng tự hỏi về con đường tiếp theo.
Trước mặt cô là xấp tài liệu dày, là kịch bản của “Thiên nga đen” và những phân tích liên quan đến phân cảnh cuối, cô dành cả buổi chiều để chuẩn bị những thứ này.
Nếu việc đã đến nước này, cô chỉ có thể lựa chọn tiếp thu, oán giận dư thừa lúc này đã chẳng có ý nghĩa gì.
Yêu cầu kỹ thuật ballet cao, đối với một người mới không có cơ sở vũ đạo như cô, vậy phải làm thế nào?
Vì hiệu quả dựng phim và để thể hiện rõ nét hai nhân cách của nữ chính nên cảnh khiêu vũ của bộ phim này không hoàn chỉnh, thậm chí vũ đạo thiếu rất nhiều đoạn, cứ xem như là mời giáo viên dạy ballet bỏ thời gian để hoàn thiện động tác thì trung gian vẫn thiếu hụt rất nhiều, không thể nối liền được.
Triệu Nguyệt Hàm thói quen ăn trưa xong sẽ về ngủ khoảng 10-20 phút, Kỷ Khê sợ lát nữa sẽ quấy rầy đến cô ấy nên cầm tài liệu và ipad đến phong luyện tập.
Cái ipad này là của thương hiệu tài trợ, chủ yếu dùng là để quảng cáo, đã bị hạn chế tính năng kết nối mạng, chỉ có thể dùng bluetooth để tải các tài liệu được phép sử dụng xuống.
Kỷ Khê ngồi xếp bằng dưới đất, xem lại đoạn phim “Thiên nga đen” mấy lần, sau đó làm thử mấy động tác xem sao. Cô gái trong gương có dáng người thon thả tinh tế, dáng múa cũng uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng là vẫn còn kém nguyên tác rất nhiều.
Kỷ Khê ngừng lại, cẩn thận suy nghĩ một lát liền cầm kịch bản đi tìm huấn luyện viên vũ đạo.
Huấn luyện viên cầm kịch bản của cô xem, hỏi rõ ràng xem cô muốn gì, vẻ mặt khó xử: “Muốn biên đạo lại hoàn chỉnh vũ đạo thì không khó nhưng để em múa hoàn chỉnh thì tương đối khó khăn, em đã nói là em chưa từng học ballet rồi đấy, trước mắt chúng ta chỉ có một tuần để luyện tập, muốn học kỹ thuật biểu diễn cùng với động tác vũ đạo, nói thật……đến những người chuyên nghiệp như chúng tôi cũng đã khó rồi. Nếu tập thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể ở một trình độ nhất định thôi.”
Từ bé tính tình cô đã là kiểu đập vỡ nồi niêu, nếu có điều gì cô không nghĩ ra được thì cô sẽ nghĩ mãi không thôi. Loại trạng thái này vẫn tiếp túc tới buổi quay tiếp theo, tay cô luôn cầm một quyển tài liệu, chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi là lại lôi ra xem tiếp.
Thậm chí cô còn không để ý xem xung quanh đang quay cái gì, đến khi khách mời lên sân khấu, xung quanh một mảnh kinh hô, Kỷ Khê theo lễ phép vỗ tay cười cười, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở quyển tài liệu.
Cô biết Nguyễn Hiểu Phong sẽ tới cho nên cũng không kinh ngạc. MC làm chủ phần giao lưu, màn giới thiệu khách mời trôi qua, sau đó vì để khích lệ thí sinh, chủ đề chính của