Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Felix kết thúc cuộc gọi sau vài phút và đứng dậy đi về phía cửa.
"Sao anh không lên lầu?" Y đóng cửa lớn lại.
"Cậu giữ chìa khóa cửa."
Felix nhìn xuống tay mình.
"Ồ, xin lỗi, tôi quên mất." Y cười, rồi đi ngang qua hắn về hướng cầu thang.
Erik đi theo sau y.
Chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ hắt vào từ bên ngoài trong lối đi.
Nhưng Felix không bật đèn, cũng không muốn bật.
Hai người đi qua hành lang và bước lên cầu thang trong bóng tối, không nói một lời.
Felix mở cửa ở cuối cầu thang và để Erik vào phòng, sau đó tự mình bước vào, đóng cửa lại.
Trong vài giây, họ đột ngột chìm trong bóng tối.
...Erik đột nhiên muốn ném hộp pizza trên tay đi.
Hắn muốn ôm Felix mà không để ý bất cứ điều gì, để y ở trong vòng tay của mình, miễn là giống như cái ôm của họ đêm trước, hoặc là siết chặt hơn nữa.
Hắn muốn hôn y, muốn được nếm lại hương vị của hai phiến môi xinh đẹp nhất của y, muốn bù đắp cho tất cả những đáp lại mà hắn đã không thể dành cho y lúc đó: vì quá độ kinh ngạc mà hắn đã bỏ cơ hội đáp lại y.
Sau một ngày đêm ấp ủ và lên men, phản ứng của hắn tăng lên mạnh mẽ và biến thành một loại ham muốn nóng bỏng và sắc bén trong cơ thể, khiến hắn cảm giác được đau đớn.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
"Xin lỗi," Felix nói.
Vừa trả lời điện thoại, y vừa đưa tay bật đèn.
Ánh đèn vàng hắt xuống từ trên cao tràn ngập khắp căn phòng.
Bầu không khí kỳ lạ trong bóng tối vừa rồi đã biến mất.
Lần này cuộc gọi rất ngắn.
Felix cúp máy chỉ sau hai, ba câu.
"Tôi xin lỗi." Y lại xin lỗi.
"Tôi hy vọng hắn sẽ không gọi đến nữa."
Erik nhìn y chằm chằm.
Quỷ sai thần khiến y bật thốt lên: "Bạn của cậu [1]?"
"Bạn trai cũ." Felix trả lời ngắn gọn.
Y bước đến bàn và mở hộp bánh pizza.
"Pizza nguội rồi.
Tôi nghĩ hâm nóng lại sẽ ăn ngon hơn."
Erik bật lò nướng và cho bánh pizza vào để hâm nóng.
Trọng điểm của câu đó cứ lởn vởn trong đầu hắn.
Hắn đứng trước lò, sững sờ nhìn ánh đèn vàng.
Hắn không biết làm thế nào để đối phó với tình cảnh tiếp theo.
Giả vờ không nghe thấy câu đó là không thể.
Giả vờ ngạc nhiên và xác nhận lại ý nghĩa của nó cũng không cần.
Ít nhiều hắn cũng đã nghĩ đến điều này.
"Cậu chia tay khi nào?" Hắn nói đột ngột.
Câu hỏi này quá mức cá nhân và vượt quá giới hạn.
Nhưng bây giờ hắn không thể quản nhiều như vậy.
"Tám tháng trước."
"Có phải vì hắn mà cậu mới cần uống loại thuốc đó không?"
"Theo một cách nào đó, thì đúng là như vậy," Felix nói.
Giọng điệu của y rất bình tĩnh, gần như lạnh lùng.
Erik hiểu rằng câu này có nghĩa là: "Tôi không muốn nói về nó." theo cách của y.
Nhưng hắn không thể quản được nhiều như vậy.
Cảm xúc rạo rực trong lòng khiến hắn khó nghĩ, cứ để trực giác và sự bốc đồng của mình chiếm ưu thế.
Hắn bước nhanh đến chỗ Felix và ngồi xuống đối diện với y.
"Tâm sự với tôi."
"Không cần," Felix nói.
Có một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng y - lúc này Erik ghét nụ cười đó.
Nó mang theo một chút đùa cợt, tự ti và hờ hững, khiến cảm xúc của chính hắn dường như trở nên không đáng kể.
"Erik, tôi là một người đồng tính, tôi từng có bạn trai, và tôi đã chia tay.
Nếu anh hỏi, tôi tất nhiên có thể thừa nhận điều này với anh, bởi vì tôi không nghĩ rằng anh là một người đồng tính luyến ái.
Nhưng nếu tôi có thể, tôi cũng không muốn thảo luận với anh về các chi tiết trong cuộc sống riêng tư của tôi.
"
Erik cảm thấy má và cổ mình nóng lên.
"Tôi xin lỗi." hắn thấp giọng nói.
"Không sao." Felix nói.
"Đừng bận tâm, tôi cũng không để bụng." Y dừng lại.
"Chỉ là tôi chưa sẵn sàng.
Tôi chưa thể nói về chuyện này."
Erik nhìn y và đột nhiên hạ quyết tâm.
"Vậy thì cậu có thể nói chuyện với tôi về một vấn đề khác được không?"
Felix nhìn hắn chằm chằm.
"Liên quan đến cái gì?"
"Việc riêng của tôi.
Nó rất riêng tư.
Có lẽ tôi cũng không nên hỏi cậu.
Nhưng..." hắn ngước mắt lên và lấy hết can đảm để nhìn đối phương.
"Không ai có thể cùng tôi thảo luận về vấn đề này...Tôi đang rất rối."
"Ồ, vậy thì anh nói đi." Felix nói.
Vì vậy, hắn giải thích những gì đã xảy ra ở trung tâm leo núi — liên quan đến tâm tình bất định của hắn sau khi Fabian đột ngột thốt ra câu nói kia.
Dù đã hình dung trước vài lần nhưng hắn vẫn còn lắp bắp, và một vài chỗ hắn không nói rõ ràng được – cũng chính là những chỗ hắn vẫn không nghĩ thông.
Ở giây phút lúng túng nhất, hắn phải tập trung nhìn vào mặt bàn trước mắt mới có thể tiếp tục nói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Felix im lặng lắng nghe.
Khi hắn kết thúc lời nói, y hỏi:
"Anh định làm gì bây giờ?"
"...Tôi không biết.
Đây căn bản không phải là việc có một số tùy chọn hành động để lựa chọn: Tôi không biết bất kỳ tùy chọn nào cả." Erik nói.
Bây giờ phần khó nhất đã được nói ra, lời nói của hắn đã trở nên lưu loát một chút.
"Tôi không biết liệu mình có bị coi là một người đồng tính luyến ái hay không...Đó là lý do tại sao tôi nghĩ tốt hơn nên hỏi cậu."
"Tại sao anh nghĩ tôi phải biết?"
"Bởi vì...trực giác.
Tôi nghĩ vậy." Hắn cụp mắt xuống.
Y yên lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nghe này, tôi không nghĩ mình là một người tư vấn phù hợp.
Là người đồng tính không có nghĩa là tôi có thể hiểu và xác định cảm xúc của người khác về người cùng giới.
Nhưng nếu bản năng của anh đòi hỏi tôi phải nói điều gì đó: Anh không phải.
Đó là đánh giá phản ứng của tôi đối với anh tối hôm trước." Y lời ít ý nhiều nói.
Erik không nói; trên thực tế, hắn không thể nói.
Tim hắn đập mạnh, giống như mọi lần hắn nghĩ đến cảnh tượng đó trước đây...So với mỗi lần thì đều lợi hại hơn.
"Tôi nghĩ rằng anh chỉ hơi không chắc chắn về xu hướng tình dục của mình, bởi vì hành vi mất kiểm soát của tôi.
Tôi không nên như thế vì đã tạo cho anh một số suy nghĩ khó hiểu, sự tò mò về tình dục, thêm vào đó còn có sự bốc đồng.", Y trầm ngâm nói.
"Nhưng tôi không nghĩ anh có liên quan đến tới đồng tính luyến ái, cho nên ý nghĩ này liền làm cho anh sợ hãi."
"Tôi không sợ hãi." Erik phản đối yếu ớt.
"...!Tôi đã nghĩ đến, loại chuyện đó."
"Ồ? Khi nào?"
"Khi tôi còn học cấp hai.
Tôi nghĩ tôi có chút thích...!người bạn thân nhất của tôi." Hắn nhìn mặt bàn trước mặt.
"Nhưng tôi không nghĩ nhiều về điều đó.
Bởi vì cậu ta rõ ràng không có ý tứ kia.
Và cậu ta ghét tôi kinh khủng vì tôi đã cướp đi người con gái mà cậu ta thích."
"Tại sao anh lại cướp bạn gái của anh ta?" Felix nói.
Thái độ của y rõ ràng là buông lỏng hơn một ít.
"Đó không giống như một cái gì mà anh sẽ làm."
"Tôi không cố ý." Erik thì thầm.
"Ba người chúng tôi luôn ở bên nhau.
Tôi và Peter là bạn học, cậu ta hơn tôi một bậc; Hannah là hàng xóm của cậu ta.
Chúng tôi luôn chơi cùng nhau kể từ khi tôi chuyển đến đây lúc tôi tám, chín tuổi.
Tôi không biết chuyện này xảy ra như thế nào...!đến khi tôi biết thì đã quá muộn, và tôi không biết phải làm gì mới được."
"Anh không biết mình yêu anh ta hay cô gái kia?"
Erik do dự và lắc đầu.
"Tôi nghĩ tôi là một người rất buồn tẻ và ngu ngốc, đặc biệt là trong vấn đề này." Hắn giật mình nói.
"Tôi thích Peter, cũng thích Hannah, rất thích nhưng...có vẻ không giống nhau.
Tôi biết Hannah là bạn gái của Peter, nên tôi chưa bao giờ nghĩ cụ thể về điều đó.
Tôi nghĩ tôi thích nhất là khi ba chúng tôi ở cùng nhau, cảm giác thật an toàn, ấm áp và hạnh phúc, tôi đã nghĩ rằng...Tôi ước gì chúng tôi mãi mãi luôn như vậy.
"Peter là người thông minh nhất trong chúng tôi.
Cậu ấy có thành tích rất tốt và một quỹ học bổng đã tài trợ cho cậu ta đến Berlin học đại học.
Cậu ta muốn Hannah đi cùng mình.
Nhưng Hannah nói với tôi rằng cô ấy không muốn rời khỏi đây, cô ấy không muốn rời đi...tôi...Tôi cảm thấy rất tệ.
Lúc đó tôi còn chưa đủ mười bảy tuổi, căn bản không nghĩ được nhiều như thế...!Vừa nghĩ đến họ sẽ cùng nhau rời đi, tôi thực sự rất đau khổ.
Và tôi không thể yêu cầu ai trong hai người họ ở lại vì tôi.
Vì vậy, khi Hannah chạy đến và nói với tôi rằng cô ấy yêu tôi và sẽ ở bên tôi, tôi cảm thấy rằng tôi thực sự đã yêu cô ấy.
"
"Còn Peter thì sao?"
"Tôi chưa bao giờ có đủ can đảm để nói với Peter về điều đó, và sau đó cậu ta đến gặp tôi và nói với tôi rằng cậu ta đã biết sự thật.
Lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng tôi thích cậu ta rất nhiều...!Tôi không thích gì ở Hannah cả.
Thậm chí tôi thà rằng cậu ta bỏ đi cùng Hannah, để tôi một mình, vì tôi không muốn thấy cậu ta buồn...nhưng thời điểm đó tôi không thể nói gì cả vì Hannah đã là bạn gái của tôi và Peter đã đến Berlin một mình.
"
"Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với anh và Hannah?"
"Chúng tôi ở bên nhau gần hai năm.
Sau đó Hannah đến Ulm [2] để học nghề và mỗi tuần chỉ có thể trở về một lần.
Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đang yêu một người khác, một kỹ sư hay gì đó, vì vậy tốt hơn hết là chúng tôi nên làm bạn.
Tôi đồng ý.
Tất nhiên tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Điều này có làm anh đau lòng không?"
"Rất đau lòng." Erik nói.
"Vậy, bây giờ anh trả lời tôi một câu hỏi nữa: anh và Hannah có cảm thấy hạnh phúc khi ở cùng nhau không?"
"Có, chúng tôi đã khá vui vẻ khi ở bên nhau."
"Ý tôi là, trong quan hệ tình dục?"
"Tôi nghĩ vậy." Erik đỏ mặt.
"Đôi khi Hannah sẽ phàn nàn rằng tôi không đủ nhiệt tình với cô ấy.
Nhưng hầu hết thời gian cô ấy đều hài lòng."
"Cho nên không phải đã rõ ràng rồi sao?" Felix nói.
"Anh không có bất cứ vấn đề gì với các cô gái: anh có thể yêu họ, quan hệ tình dục với họ, giống như hầu hết đàn ông trong xã hội của chúng ta.
Anh không phải là người