"Theo một cách nào đó, vụ tai nạn xe hơi đó đã cứu em.
Nếu không, em thực sự không biết mình sẽ làm gì khi về nhà nữa." Felix nói.
Y gối đầu vào vai Erik, một bên má của y đặt trên ngực hắn; Erik ôm lấy y bằng một tay và nắm chặt tay y bằng tay còn lại.
Họ đan những ngón tay vào nhau, âu yếm nhau, mắt cá chân của Felix quấn quanh bắp chân của Erik - có vẻ như điều này khiến cả hai cảm thấy thoải mái.
"Em nằm trong bệnh viện vài tuần.
Mẹ em và cha dượng từ thành phố khác đến chăm sóc em, và một số bạn bè cũng đến thăm em...!Em xa lánh họ vì em tự đánh mất mình, và tai nạn xe hơi đã khiến em tìm thấy họ một lần nữa."
"Vì có giấy xác nhận chẩn đoán em bị mắc chứng rối loạn lo âu do bệnh viện cấp, nên không mất nhiều thời gian để trường đại học thông báo với em rằng họ đã thay đổi quyết định trước đó.
Em có thể hoàn thành luận án sau sáu tháng nữa.
Tất nhiên, em cũng vô dụng như vậy: Giáo sư của em gần như mắt nhắm mắt mở và để em thông qua.
Bà ấy nghĩ rằng em sắp chết, và có lẽ bà ấy nghĩ rằng bà ấy phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn xe hơi, và liên tục xin lỗi em."
"Em đã thành công tốt nghiệp, có một công việc và dường như em đã trở lại con đường được gọi là bình thường.
Nhưng vấn đề là em cảm thấy mình chỉ đang duy trì một lớp vỏ bên ngoài, và bên trong lại trống rỗng: Em đã từng mơ đến những thứ đó, nhiều tiền và một người yêu lý tưởng, và tất cả những gì em cố gắng chứng minh với người cha khốn nạn của mình, giờ dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"
"Ý nghĩa sẽ xuất hiện trở lại." Erik nói, ôm y vào lòng chặt hơn.
"Em cần thêm một chút thời gian."
"Có lẽ vậy." Y nói.
"Em chỉ mong là như thế."
"Bây giờ em vẫn còn buồn à?" Erik hỏi.
"Khi em gặp lại Zeno, hay khi hắn gọi đến?"
"Không." Felix nói.
"Hắn gọi đến để nói với em những thủ tục cuối cùng để giải thể công ty khởi nghiệp.
Mối quan hệ cũ giữa em và hắn không còn gì nữa.
Sau vụ tai nạn xe hơi, cảm giác em dành cho hắn đã hoàn toàn biến mất.
Lúc đó em nghĩ đó là tác dụng của thuốc an thần, nhưng khi ngừng thuốc thì cũng như thế." Y thở dài.
"Nhưng đây thực sự là điểm đáng sợ nhất.
Điều này khiến người ta cảm thấy tự ti, nghi ngờ ký ức của chính mình, và tự hỏi liệu tình cảm trước đây có phải là thật không? Nếu tất cả cảm giác mãnh liệt đó có thể biến mất đến mức này, vậy những chuyện em đã làm là vì điều gì? "
"Đừng nghi ngờ về cảm giác của em." Erik nói.
"Ý tôi là...!Tôi không nói mọi thứ xảy ra đều là chuyện tốt.
Nhưng những gì xảy ra chính là những gì sẽ xảy ra.
Chúng ta không thể kiểm soát mọi thứ, giống như chúng ta không thể kiểm soát cảm xúc của chính mình.
Tôi nghĩ những cảm xúc đó là một phần của cuộc sống.
Nie erfahren wir unser Leben stärker als in großer Liebe und in tiefer Trauer [1]."
Felix ngẩng đầu lên và nhìn hắn.
"Câu cuối cùng anh nghe ở đâu vậy?"
"Trên một mục lục của các văn bia." Erik nói.
"Họ yêu cầu tôi chọn một câu để khắc trên bia đá trước mộ của Fritz.
Họ thường viết một câu tiếng Latinh Hãy ở đây hoặc Cầu mong linh hồn được bình an [2] hay gì đó.
Nhưng tôi không nghĩ vậy.
Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Fritz và tôi đều không hiểu mấy chữ Latinh đó.
Sau đó, họ tìm cho tôi một danh mục rất dày các văn bia tiếng Đức, và tôi đã chọn câu này.
"
Felix nở một nụ cười yếu ớt, bất lực.
"Vì vậy, chính tình yêu và nỗi đau cho chúng ta trải nghiệm cuộc sống...!nếu chúng không muốn giết chết chúng ta.
[3]"
Erik ôm lấy vai y và hôn lên trán y một cái.
"Em sẽ ổn thôi, Felix." Hắn nói vừa an ủi vừa như lời hứa.
"Nỗi buồn rồi cũng sẽ qua.
Sau đó em sẽ lại yêu."
Felix mỉm cười.
"Có lẽ thế.
Rốt cuộc không ai có thể lường trước được chuyện như vậy."
Y đưa những ngón tay quanh lọn tóc xoăn bên tai Erik.
"Erik, có lẽ chuyện này không có nhiều ý nghĩa, nhưng em muốn anh biết: chuyện trong vụ tai nạn xe lần đó em chỉ nói với anh, trước đây em chưa từng nói với ai cả."
Erik cảm thấy tim mình đập nhanh một chút.
"Tại sao...với tôi?"
"Làm ơn, chuyện này còn cần em phải nói sao?" Y nói với giọng điệu trêu chọc.
"Nói với tôi."
"Bởi vì anh gợi cảm đến đòi mạng." Felix nói.
"Điều này anh có thể nghe không quen, nhưng trong cái vòng luẩn quẩn của bọn em, anh có thể được coi là mẫu người được yêu thích nhất: vừa cao vừa khỏe, thân hình rất chuẩn và khuôn mặt cũng rất dễ nhìn — không phải là kiểu đẹp đến khoa trương, nhưng rất dễ làm người ta mê đắm." Y trêu đùa mấy sợi tóc của Erik.
"Em có thể nói với anh thêm một điều nữa để chứng minh lời tuyên bố này: Hans bé nhỏ, người thợ cắt tóc trong thị trấn, đã có lúc bị anh mê hoặc, vì vậy Wilham sẽ không cho phép anh nói chuyện với anh ấy.
Hai người họ là đối tác kinh doanh, nhưng về mặt riêng tư, họ là người yêu của nhau.
"
Erik cảm thấy mặt mình nóng hơn.
Hắn thì thầm: "Tôi muốn biết...!cảm nhận của em về tôi, ngoại trừ chuyện...!tình dục."
Felix nhìn hắn một lúc và nói, "Em nghĩ anh rất đáng yêu."
"...!Đáng yêu?" Erik ngờ vực nói.
"Vâng, đáng yêu." Felix mỉm cười nhìn hắn.
"Đáng yêu như một con chó săn lông vàng, và đôi khi giống một con husky."
Erik tưởng tượng ra hai loại chó này và bộ dáng của chúng trộn lẫn với nhau trong tâm trí hắn, và hắn khá thất vọng.
" Em đã nói điều gì không nên nói sao?" Felix nhìn hắn chằm chằm.
"Không có." Erik nói, cụp mắt.
"Tôi chỉ nghĩ rằng em có vẻ không...thích tôi cho lắm."
"Tất nhiên là em thích anh rồi.
Em đã nghĩ lúc nào mình cũng vẫn biểu đạt ý tứ như vậy."
Không, không phải thích.
Erik nghĩ.
Tôi không muốn từ thích này.
Điều tôi muốn...là cảm giác mà em đã từng dành cho Zeno.
Tôi muốn em yêu tôi, tôi muốn em yêu tôi như em đã từng yêu hắn, yêu tôi như người yêu lý tưởng nhất của em, và yêu tôi như thể tôi là người duy nhất trong sinh mệnh của em.
Những lời này vang vọng trong lòng hắn một cách hỗn loạn.
Hắn không thể nói thành lời.
Những lời này hơi quá đáng: quá dữ dội, vượt mức, không phù hợp, và bất thường.
Nhưng chúng thực sự là những gì trong lòng hắn muốn.
Hắn ngước mắt lên và nhìn Felix.
Hắn không biết liệu bộ dáng hiện tại của mình có tiết lộ những suy nghĩ trong lòng hắn không - hay chỉ khiến hắn giống như một con chó con đang đau khổ.
"Em nghĩ em có