Editor: VIÊN NGỌC THÁNG MƯỜI (oct_opal)
Đồng hồ trên bảng điều khiển đã chỉ đến ba giờ.
Erik nhảy ra khỏi xe và đi mua một vé đậu xe khác.
Sau đó hắn quay lại và tiếp tục lật qua danh bạ điện thoại.
Diana Kohler.
Đây là cuộc gọi thứ sáu hắn cần thực hiện vào chiều nay.
Diana cũng là người mà hắn miễn cưỡng đối phó nhất.
.
truyện xuyên nhanh
"Chào, Diana." Hắn nói vào điện thoại.
"Thật xin lỗi, tôi có một tin xấu...Tôi nghĩ tốt hơn nên nói với chị đầu tiên."
"Erik, có phải liên quan đến phòng tập leo núi không? Tôi vừa nhận được tin nhắn từ Niels và Fanny."
"Ừ." Erik nói.
"Thật sự...không còn cách nào sao?"
"Đúng thế.
Hôm nay tôi đã đến Stuttgart và tôi vừa nói chuyện với kế toán thuế và luật sư xong."
Hắn hít một hơi thật sâu.
"Chúng ta không thể tiếp tục hoạt động được nữa, căn nhà đó phải bán thôi."
Thông báo tin tức này không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đối với người khác còn đỡ nhưng Diana đã làm việc ở phòng tập leo núi của Fritz được gần hai mươi năm.
Chị là nhân viên đầu tiên làm việc cho Fritz và không hề ngoa khi nói chị là một người đồng sáng lập nên phòng tập leo núi.
Hắn biết chị cũng yêu nơi này không kém gì hắn – một nơi nhỏ bé, trang thiết bị không sang trọng nhưng rất thiết thực, mọi ngóc ngách đều có công sức và tình yêu của Diana.
"Sao lại xảy ra chuyện như thế này?" Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút thay đổi.
Diana hẳn là đang khóc.
"Tôi tưởng rằng Fritz đã sắp xếp tất cả theo ý muốn của ông ấy và để lại mọi thứ cho cậu..."
"Ông ấy để lại mọi thứ cho tôi.
Nhưng chị cũng biết tôi không có quan hệ huyết thống với ông ấy, ông ấy cũng không hề nhận nuôi tôi, vì vậy tôi không phải là một người thừa kế hợp pháp." Hắn nỗ lực nói.
"Luật sư nói với tôi di chúc không thể loại trừ quyền thừa kế hợp pháp [1].
Fritz có vợ cũ và con ở Canada, vì vậy nếu tôi nhận di sản, tôi phải trả một nửa giá trị di sản bằng tiền mặt cho bọn họ."
"Tốn bao nhiêu? Chúng ta có thể cùng nhau tìm cách giải quyết..." Diana khóc thút thít.
"Vô dụng thôi, Diana." Hắn cảm thấy nếu nói như thế này sẽ quá tàn nhẫn với chị, nhưng hắn đành cắn chặt răng và nói tiếp.
"Luật sư đã liên lạc với họ...Chị cũng biết rằng Fritz còn nợ vợ cũ rất nhiều tiền khi họ ly hôn mười năm trước, vì thế họ đồng ý được trả một nửa giá trị di sản như phần họ đáng được nhận.
Diana, chị là người biết rõ nhất về thu nhập và chi tiêu của chúng ta trong mười năm qua.
Số tiền này còn không đủ một nửa...Bây giờ họ không chấp nhận trả chậm, ngoài phần thừa kế hợp pháp, tôi cần phải trả tiền mà Fritz còn nợ bọn họ."
Bên kia không hề có tiếng trả lời.
"Tôi xin lỗi, Diana." Erik nói.
"Tôi sẽ trả lương cho chị đến cuối tháng sau.
Tôi hy vọng chị sẽ sớm tìm được một công việc mới."
Hắn cúp máy, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hắn vô thức giơ cánh tay lên, đặt trên trán, nhắm mắt và hít thở thật sâu, giống như hắn đã làm ở "Wacklestein" hôm trước.
Lắc lư và lảo đảo.
Nhưng hắn không thể rơi...bởi vì bên dưới là vách đá.
Hắn đặt cánh tay xuống, ổn định và thoáng thấy biển hiệu màu đỏ của một siêu thị bên kia đường.
Erik xuống xe và vội vã băng qua đường vào siêu thị.
Ở đó, hắn mua một số đồ ăn và thức uống, cùng một chiếc khăn ăn, một hộp kem cà phê và một hộp đường viên.
Hắn quay lại xe và lấy điện thoại ra để thiết lập một danh sách phát trên Spotify.
Hành trình trở về nhà sẽ kéo dài hơn một giờ và hắn dự định sẽ mở một vài bản nhạc sôi động.
Ảnh chủ đề và tên các bản nhạc của những album đó cuộn dưới ngón tay của hắn...hắn chợt nghĩ đến Felix.
"Tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Một giờ sau sẽ đến nơi." Hắn nhập tin nhắn bằng giọng nói.
Gần như ngay lập tức, trên màn hình xuất hiện dấu hiệu bên kia đang trả lời.
- -- Chào mừng anh về nhà.
Erik nhìn chằm chằm vào từ cuối cùng trong vài giây.
Hắn biết rằng đó chỉ là một thành ngữ bình thường và chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng hắn vẫn thích – rất nhiều – thấy nó xuất hiện ở đây.
"Cậu đang làm gì vậy?" Hắn tiếp tục gửi tin đi.
- -- Tôi đang nướng một ít bánh quy hạnh nhân mật ong.
Anh có thể ăn khi về đến nhà.
Một nụ cười nở trên khóe miệng.
Hắn đáp lại bằng một nhãn dán khuôn mặt cười đầy liếm láp.
- -- Tôi đang sử dụng máy tính của anh để nghe nhạc.
Tôi có thể nghe bản nhạc yêu thích của anh không?
"Thôi đi." Hắn vội vàng đáp.
"Trừ khi cậu cũng để tôi nghe bản nhạc yêu thích của cậu."
- -- Quên đi (mặt rưng rưng).
"...Quên đi, nếu cậu muốn thì cứ nghe đi."
Rồi một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn.
"Nhân tiện, hôm qua cậu nói cậu cũng có nghe nhạc của Sarah Connor.
Cậu thích nghe bài nào của cô ấy?"
- -- Tôi chỉ mới nghe có một bài của cô ấy thôi.
Là một người bạn đã gửi cho tôi.
"Cho tôi biết tên bài hát đó.
Rất lâu hắn không nhận được câu trả lời.
Khi hắn định bỏ cuộc và đặt điện thoại sang một bên thì điện thoại phát ra một âm thanh đinh tai nhức óc.
- -- Vincent [2].
Hắn bắt đầu tìm kiếm trong thư viện nhạc của Spotify.
Tìm thấy rồi.
Hắn mở bài hát đó lên.
Hắn không nhớ mình đã nghe qua bài này, điều này thật kì lại vì nó có lượt nghe đáng kinh ngạc trên Spotify.
Tuy nhiên, theo những gì hắn có thể nhớ thì hắn chưa bao giờ nghe nó được phát trên radio, hoặc trong bất kỳ bữa tiệc của bạn bè hay gia đình nào.
Không ai, kể cả bạn bè