Editor: Tây An
Dư Khánh như trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu tán thưởng: “Đúng vậy.”
Đến phiên Phức Chi mở to hai mắt nhìn.
Trong đầu nàng hiện lên gương mặt đen đen và dáng người nhanh nhẹn dũng mãnh kia của Cố Quân, chỉ thấy dù thế nào cũng không thể đặt cùng chỗ với “Tây Kinh ngọc” hay Tạ Trăn.
Thấy nàng kinh ngạc, Dư Khánh đắc ý cười, cầm lấy thanh đao trên đất cời chồng lửa, nói: “Tôi không gạt cô đâu.
Không dối gạt gì Biển Thước, lúc tướng quân mười tuổi năm Vệ thừa tướng đến Cố phủ làm khách, Dư Khánh tôi phục thị ở bên.”
Trách sao lại hiểu rõ như vậy… Phức Chi thầm nghĩ, lại nhìn anh ta, tò mò nghe anh ta nói tiếp.
“Tướng quân lúc còn bé không phải trông thế này.” Dư Khánh nói tiếp, trong mắt lóe lên ánh sáng hồi ức: “Khi còn bé Tướng quân da trắng như ngọc, trong kinh ai cũng khen ngợi.
Lúc ngài đón xe qua qua phố, còn có người làm thơ mà khen đấy.” đoạn, anh ta nghĩ ngợi, hắng giọng, ngâm nói: “Khinh xa tùy phong, phi vụ lưu yên.
Nhĩ hình ký thục, nhĩ, nhĩ…”* Ngâm được hai câu, Dư Khánh xấu hổ, cười cười: “Không nhớ nữa.”
*Đây là bài Chu Tiểu Sử của Trương Hàn đời Tấn, để tả mỹ nam tử Chu Tiểu Sử thời đó, nguyên bài để ở cuối.
Chỗ này đại loại là: Xe nhẹ theo gió, sương bay khói tỏa.
Dáng chàng tươi đẹp,…
Phức Chi nhìn anh ta, vẫn không hiểu: “Thế sao lại thành như hiện nay vậy?”
“Vì ra sa trường mà.” Dư Khánh nói.
“Ra sa trường?” Phức Chi ngạc nhiên.
Dư Khánh gật đầu, anh ta nhìn quanh, hạ giọng nói: “Cố thị đời đời võ tướng, tướng quân sợ dung mạo quá nữ tính không có sát khí, nên toàn luyện võ cưỡi ngựa dưới mặt trời chói chang, sau ba năm mới thành như bây giờ.”
Phức Chi mở to hai mắt nhìn.
Dư Khánh lại cười: “Nhưng con gái trong kinh vẫn thích tướng quân lắm, nếu Biển Thước hồi kinh với chúng tôi, thì sẽ thấy người đầy đường đầy ngõ, đều đến ngắm tướng quân.”
Lông mày Phức Chi nhăn lại, đang muốn nói nữa, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng Điền Văn: “Nói gì mà vui thế?”
Hai người nhìn lại, chỉ thấy Điền Văn cõng một cây gai* lớn trở về.
Vừa rồi anh ta nói cỏ không đủ đốt, muốn đi tìm thêm tí.
*Nguyên văn [棘; cức], vâng là cức.
“Không có gì.” Dư Khánh cười hì hì đứng dậy, nhận cỏ khô trong tay anh ta: “Không còn sớm sủa, mau nghỉ ngơi đi.”
Điền Văn đáp, liếc Phức Chi một bên.
Phức Chi đã dùng quần áo cũ mùa đông cuốn chân kỹ, cũng nhìn anh ta.
Điền Văn mỉm cười, lại hơi khô, vội vàng xoay đầu đi tìm nơi trải.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Bầu trời đêm trong sa mạc như phá lệ rõ ràng, dù đã là thu đông, sao lại vẫn sáng tỏ, giống như bất kì thời khắc nào cũng có thể rũ xuống trước mắt.
Thỉnh thoảng, phương xa sẽ có một hai tiếng sói tru vẳng đến, không lâu sau đó, giữa đất trời lại bình tĩnh lại.
Phức Chi vẫn nghĩ đến lời vừa rồi Dư Khánh nói, nhất thời vẫn không ngủ được.
Nàng cũng từng điều tra Cố Quân kĩ càng, bình tĩnh xem xét, nếu không bàn về làn da đen nhánh, dáng dấp quả cũng là thượng phẩm.
Song, có lẽ bởi vì trong sĩ tộc Dĩnh Xuyên người tướng mạo xuất chúng thì nhiều, dù Phức Chi nhìn thấy Vương Toản hay Cố Quân đều chưa từng kinh ngạc, dù sao sẽ chẳng còn có ai có thể đẹp hơn Tạ Trăn được.
Nói đến Tạ Trăn, nàng nhớ năm trước ở nhà bá phụ từng gặp Tạ Trăn một lần.
Hắn hôm ấy, dung mạo phong vĩ, nói năng thanh nhã, văn phú thông thạo, sớm đã trở thành viên “Minh châu” hoàn toàn xứng danh.
Mà Cố Quân thì sao? Phức Chi càng nghĩ càng thấy tạo hóa kỳ diệu.
Hắn vẫn là một nam tử anh tuấn, có lẽ còn thêm oai hùng, lại sớm đã chẳng còn là chàng thiếu niên mỹ lệ dùng “Tây Kinh ngọc” để mà hình dung…
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Tiết trời cuối thu, bên trong thảo nguyên vẫn có cảnh đẹp hợp mắt.
Vương Toản ngồi trên lưng ngựa, hai mắt ngóng nhìn hướng bốn phía.
Chỉ thấy bầu trời sâu rộng lớn, liếc nhìn lại, cỏ khô nuôi súc vật dưới ánh mặt trời chiếu kim hoàng đầy mắt, hồ dương từng mảnh lấm ta lấm tấm, trường hà uốn lượn chảy qua, điểm xuyết nơi giữa, là một cảnh sắc tráng lệ.
Lần đầu quân sĩ ở biên cương xa xôi nhìn thấy cảnh này, không khỏi sợ hãi than thở, nhìn chung quanh, như cũng nhìn không đủ, hỏi lung tung các lão binh này kia, trong đội ngũ thỉnh thoảng vang tiếng cười từng trận.
Quan tướng sĩ lại biết chinh chiến hiếm được sung sướng, trừ mấy khi giọng quá lớn mới răn dạy ngăn cản, cũng không ước thúc quá nhiều.
Nhưng, bên trong thảo nguyên này ngoài thỉnh thoảng có mấy con thú hoang chạy qua, thì không thấy ai chăn thả súc vật.
Người Yết quả nhiên đều rút qua núi Ô Diên à? Dõi mắt nhìn qua một dãy núi co lại thành màu nâu xanh nho nhỏ, Vương Toản thầm nghĩ.
Y nhớ đêm đó Cố Quân bỗng nhiên rời đi, trong bụng mặc dù biết tương lai hai quân tất có tiếp ứng, nhưng trên đường đi Yết cảnh rất nhiều, hoặc bằng phẳng hoặc hiểm trở, lại không đoán ra Cố Quân sẽ đi bên nào.
Còn cả Diêu Phức Chi.
Yêu nữ kia lúc trước chỉ nói muốn đến biên cương xa xôi, lại không biết cô ả theo Cố Quân đi đâu…
Đối với Diêu Phức Chi, Vương Toản cảm thấy mình có phần như lọt vào trong sương mù.
Trên đường đi, y uống thuốc theo Diêu Phức Chi dặn, lại không thấy dị trạng trúng độc gì.
Song, y cũng quá yên tâm đồ đến từ chỗ yêu nữ, đã từng cầm giải dược đến y trướng, mời Mao y chính phân biệt thử.
Mao y chính cầm bình thuốc, ngửi ngửi lại nếm nếm, nói tuy có hai ba vị không phân biệt ra ngọn nguồn là dược liệu gì, nhưng kết luận là dược tính thanh hỏa trừ độc, giảm nhiệt phù chính.
Lời ấy tất nhiên là không tiêu được lòng nghi ngờ của Vương Toản.
Cũng trùng hợp, ngày hôm trước Vương Toản đau bụng không thôi, lại không tìm thấy quân y, quýnh lên mới nhớ tới lời Mao y chính nói, bèn nuốt một tí giải dược Minh Linh Tử, lại lập tức không sao.
Vương Toản nghi ngờ đây thật sự là do độc vật phát tác, vừa hay, Trương Đằng cũng nói đau bụng.
Hắn linh cơ khẽ động, cũng cho gã ăn giải dược kia, Trương Đằng cũng lập tức ngạc nhiên nói không đau nữa.
Về sau quân y đi tới, kiểm tra bọn họ một phen, kết luận là không quen khí hậu, bảo họ cẩn thận ăn uống.
Vương Toản càng cảm thấy không nghĩ ra, thuốc này còn có thể giải chứng khí hậu không quen à?
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **
Còn chưa tới buổi trưa, mặt trời đã như lò lửa thiêu nướng mặt đất, gió vén sóng nhiệt, đánh úp về phía đám người.
Hai vạn kỵ binh yên lặng đi, giáp trụ chế từ da bị phơi nóng lên, lại không ai dám cởi, móng ngựa đạp trên mặt cát mềm, phát ra tiếng ma sát khô quắt mà đơn điệu.
Phức Chi học dáng vẻ du thương sa mạc, dùng miếng vải trắng lớn bao hết diện mạo và hơn nửa thân thể của mình lên, có nóng ra mồ hôi cũng tuyệt không cởi ra.
Dư Khánh nhìn Phức Chi, nuốt nuốt yết hầu như bốc hỏa, lại tránh ánh nắng cúi đầu.
Lúc vừa vào đại mạc, anh ta và Điền Văn từng cảm thấy buồn cười với trang phục của nàng, cũng chẳng đầy hai ngày, họ lại hận không thể cởi miếng vải bên trên trùm lên đỉnh đầu.
Hàng ngũ đằng trước, Cố Quân nhìn qua biển cát trước mặt, hạt cát dưới liệt nhật chói mắt, hai mắt hắn hơi nheo lại.
Tính toán ra, vào đại mạc đã được sáu ngày, từ lúc gặp một miếng ốc đảo hai ngày đầu đến bây giờ, trước mắt ngoài thỉnh thoảng xuất hiện mấy bãi cỏ gai, thì chỉ còn cát vàng mênh mông vô bờ.
Củi khó tìm, củi trong quân sớm đã đốt rụi, mặc dù bên trong đại mạc cũng có thể tìm được chút củi lửa, lại không đủ để chèo chống hai vạn người.
Từ hôm qua, lửa đã rốt cuộc không còn đốt nổi, quân sĩ chen chúc chấp nhận hai đêm.
Nhưng, hành quân trong sa mạc, đáng sợ nhất không phải độc trùng, cũng không phải nắng nóng và rét lạnh, mà là thiếu nước.
Đại mạc khô cằn, lại thêm đi đường, nước mọi người mang hao phí nhanh hơn dự liệu, gần hai ngày qua, người vì thiếu nước mà bị cảm nắng ngã xuống càng ngày càng nhiều.
Quan tướng trong quân không ngừng cổ vũ quân sĩ, nói họ thường dẫn đường ra vào đại mạc, rất nhanh là sẽ mang họ tìm được ốc đảo.
Nhưng mỗi ngày cứ lặp lại như vậy, các tướng quân cũng môi khô nứt, ốc đảo lại vẫn không thấy tăm hơi…
“Tướng quân!” Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, một kỵ binh phía trước vội vàng chạy tới, là tiên phong Tào Nhượng.
Trông mặt mũi gã tràn đầy phấn chấn, đánh ngựa phi nhanh đến trước mặt Cố Quân: “Tướng quân! Phía trước năm dặm có ốc đảo!”
“Ồ?” Cố Quân mừng rỡ, giương mắt nhìn lại nơi xa.
“Ốc đảo?!” đám người sau lưng cũng hơi mừng.
“Có thấy đúng không?” Cố Quân hỏi.
“Đúng ạ!” Tào Nhượng xoa mồ hôi trên mặt một cái, cười nói: “Dẫn đường nói đó chính là ốc đảo!”
Đám người đại hỉ.
Trong lòng Cố Quân cũng thả lỏng.
Trong sa mạc có huyễn tượng, hôm qua, họ đột nhiên phát hiện nơi xa xuất hiện một bóng cây, nên hoan hô.
Đang muốn chạy lên trước, người dẫn đường lại ngăn cản, nói kia là ảo giác*.
Mọi người mới đầu không tin, đến khi khi đến, lại phát hiện quả nhiên hư vô, không khỏi thất vọng.
*Nguyên văn [海市蜃楼; hải thị thận lâu], tức