Bên cạnh Võ đài, Vương Toản đã thay một bộ trang phục tím, cuối cùng lại kiểm tra Thanh Vân Thông cho cẩn thận một lần nữa, vỗ vỗ lưng nó, đạp lên thừa thạch, khẽ rướn lên trên yên.
“Trọng Hành!”
Vương Toản quay đầu, thấy Trương Đằng cười hì hì đi tới.
Gã nhìn Vương Toản, lại nhìn về phía Thanh Vân Thông, đưa tay sờ sờ lông bờm nó, miệng nói: “Thanh Vân Thông, chạy mau mau đi, Đô úy ta đã cá cho mày năm mươi lượng vàng đó.”
Vương Toản nghe vậy nhíu mày: “Năm mươi lượng vàng? Ta nhớ lần trước cậu cược trăm mà.”
Trương Đằng mỉm cười: “Lần trước là Vũ Uy hầu.”
Vương Toản lườm gã một cái, hai chân thúc vào bụng ngựa, đi ra giữa sân.
“Tọa kỵ của Ngu Dương hầu chưa thấy qua bao giờ, không biết cước lực thế nào?” một trên ghế trên khán đài, Thái thường Trình Hoành nhón quả nho đã bóc xong từ trong tay đồng bộc, để vào trong miệng, lại lia con mắt nhìn quanh dưới đài, do dự.
Tông chính Vương Dần bên cạnh cũng nhìn mấy tọa kỵ trong giáo trường, cười cười: “Công đài không biết đó thôi, thằng tộc điệt (*cháu trong họ) này nhà lão phu rất yêu lương câu (*ngựa tốt).
Theo ý kiến lão phu, con ngựa này hẳn là trong số bốn con đứng đầu không cần nghi ngờ.”
Trình Hoành gật đầu, lại cảm thấy vẫn không quyết định chắc chắn được, lại liếc ánh mắt nhìn về phía Thị trung Ôn Dung một bên.
Thấy mắt hắn nhìn về phía trước, như đang suy nghĩ gì đó.
“Ôn Thị trung muốn cược đằng nào?” Trình Hoành hỏi Ôn Dung.
Ôn Dung hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía bọn họ, cười cười, nói: “Dung cũng không quyết được, nhưng theo ý hai vị Công Đài là được ạ.”
Trình Hoành gật đầu, sai cung hầu đi tới cược.
Vương Dần nhìn Trình Hoành, lại nhìn Ôn Dung không nói một câu nào, cười khẽ không nói.
Ông ta vẫn làm ở Tông chính như cũ, việc nhà từng thế gia thiên hạ, ông cũng biết nhiều.
Buổi tế lăng tháng sau sắp đến, Ôn thị ở Thượng Đảng được vời vào kinh thành, tên Ôn Dung này đương nhiên không được an tâm.
Cuộc tranh giành đích trưởng Đông Hải công diễn ra đã lâu.
Cha Ôn Dung Ôn Thực, là con kế thất của Đông Hải công; mà Ôn Duy hiến hưởng điện, chính là con đích của Đông Hải công.
Hai chi tranh đoạt người kế thừa mãi, nếu lúc này Hoàng đế thân cận với Ôn Duy, với chi của Ôn Thực thì tuyệt chẳng phải việc tốt lành gì.
Vở “Đạp dao tử” vừa rồi được hát trên điện chính là do con trai Ôn Duy là Ôn Hủ hiến dâng, Ôn Dung không phiền lòng mới là lạ.
Lúc này, trên trận giáo từng tiếng trống đại tác, ngựa đua đã bắt đầu.
Người trên khán đài xôn xao một trận, Trình Hoành cùng Vương Dần cũng không nói gì, chỉ chuyên chú quan sát.
Mặt trời bị màn mây dày che lúc ẩn lúc hiện, gió hè mang đi thời tiết nóng nực bên tai, giữa hô hấp tràn đầy mùi bùn đất.
Tiếng trên khán đài văng vẳng truyền vào lỗ tai, Vương Toản ngồi trên lưng ngựa, hơi híp mắt, hết sức chăm chú nhìn phía trước.
Tiếng gió thổi phần phật ở bên tai, tiếng trống nổi khiến huyết khí đánh sôi trào.
Thanh Vân Thông hối hả chạy nhanh, trong cơn xóc nảy, cảm giác như thân thể dưới hông sôi sục và hưng phấn.
“Người áo tím kia là Ngu Dương hầu ư?” Trên khán đài, Thái hậu ngồi ngay ngắn trên tháp đen, rất hứng thú hỏi Hoàng đế.
Hoàng đế cười nói: “Chính là Ngu Dương hầu ạ.”
Thái hậu gật đầu, tiếp tục quan sát.
“Thế của Ngu Dương hầu rất mạnh, anh họ Quách Duy cũng không đuổi kịp ngài ấy!” Vương Mật một bên nhìn chằm chằm đám người đua ngựa, giật mình nói.
Hoàng đế nhìn giữa sân, cũng gật đầu mỉm cười: “Đáng tiếc Phủ Thần không đến, trẫm cũng muốn xem Ngạch Gian Tuyết của cậu ấy và tọa kỵ của Ngu Dương hầu so ra thì như thế nào.”
Vương Mật nhớ vừa rồi ở cửa cung có trông thấy Cố Quân, vội nói: “Anh Quân thương thể chưa lành, hoàng huynh sao không triệu anh ấy đến đây đến nghỉ ngơi một lát?”
Hoàng đế cười khổ, lắc đầu thở dài: “Cậu ấy há lại là người nghỉ được.”
Vương Mật nhìn y, muốn nói lại thôi, lại không nói nữa.
Mặt Thái hậu ngậm cười yếu ớt, nhìn Vương Mật, nhón một miếng lê mật từ trong đĩa băng của nội thị, nâng tay áo để vào miệng.
Lại liếc nhìn Đại trưởng công chúa một mực không lên tiếng, chỉ thấy quạt lụa bà khẽ lay động, hai mắt nhìn võ đài, thần sắc tự nhiên.
Bỗng nhiên một loạt tiếng huyên náo truyền đến, Thái hậu nhìn lại, ngựa đua trong giáo trường đã chạy đến cuối chặng, Ngu Dương hầu Vương Toản thắng.
Đại trưởng công chúa cười khẽ một tiếng, chuyển sang Vương Mật mặt ảo não, nói: “A Mật, con cược Quách công tử kia trăm lượng vàng, bây giờ tất vào hết trong túi bệ hạ vậy rồi.”
Lúc Cố Quân đón xe đến bên ngoài võ đài, ngày đã ngả về tây.
Tào Nhượng phụ trách tuần thú nhìn thấy hắn, vội vàng đi tới, bẩm báo tất cả sự vụ.
Đang nói chuyện, chợt nghe một loạt âm thanh ủng hộ từ bên trong giáo trường truyền đến, dường như phi thường náo nhiệt.
“Tướng quân không đến, cũng không biết ai đắc thắng.” Tào Nhượng cười nói.
Cố Quân nhìn bên kia, quay đầu, mỉm cười không nói.
Ngựa đua ba lượt xong, đám người đã hết hứng.
Thái hậu cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý, nhìn sang sắc trời, bèn không ở lâu nữa, truyền lệnh trở về.
Đám người nhớn nhác rời tiệc, theo Thái hậu Hoàng đế xuống ban công.
Lúc đoàn Diêu Kiền trở về bậc trước, thấy đầu người nhốn nháo, bèn dừng bước chờ một chút.
“A…” Phức Chi nhìn thấy bên cạnh Tạ Trăn hiếm khi không có ai lai vãng, đi qua, đang muốn nói chuyện.
Lúc này, một người trông như lang quan lại bỗng đến đây chào hỏi.
Tạ Trăn mỉm cười nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Trở về rồi nói.” Nói xong, chuyển sang lang quan kia, làm lễ cùng anh ta xong, lại trò chuyện một phen.
Phức Chi đành phải nuốt về.
Trâm cài tóc minh châu trên đầu, không cần nghĩ sâu xa cũng biết được hẳn là vật quý giá.
Tạ thị từ thời tiền triều đã dựa vào tiếng hào phú mà vang danh thiên hạ, ra tay xa xỉ, Phức Chi sớm không xa lạ gì.
Nhưng giờ đã khác khi còn bé, con trai tặng con gái đồ trang sức, trong mắt thế tục luôn có ý tứ phi thường.
Cho dù Tạ Trăn và nàng không phải tầm thường, cử chỉ thường có tâm tính hồi nhỏ, Phức Chi cũng vẫn cứ cảm thấy nên hỏi rõ mới được.
Nhưng từ lúc cài giúp mình chiếc bộ dao* này xong, Tạ Trăn bèn ngồi trên ghế cùng đám Diêu Kiền nói chuyện phiếm.
Phức Chi ngồi cách trưởng bối, không thể cùng trò chuyện, đành phải bồi hồi ngồi mãi.
Thi thoảng, mắt Tạ Trăn hướng nàng, trong mỉm cười ngậm lấy sự giảo hoạt nhất quán, Phức Chi lại cảm thấy đối với hắn mình bỗng nhiên mờ mịt…
*Trâm cài lúc đi (bộ) cứ lủng lẳng (dao), nên gọi là bộ dao
Lại chơi trò trêu cợt à?
Trong lòng Phức Chi bị đè nén, dứt khoát mặc kệ hắn, lia con mắt nhìn về phía nơi khác.
Trong giáo trường dưới đài, đám người đã từ từ tan đi.
Chỉ thấy Vương Toản một thân áo tím đáng chú ý, đương cầm dây cương trong tay giao cho tôi tớ.
Người này có thể nói là thể hiện hết danh tiếng.
Phức Chi nhíu nhíu mày, dời ánh mắt, nhìn về phía càng xa.
Bên cạnh võ đài, một loạt liễu xanh chập chờn đứng lặng.
Khi ánh mắt Phức Chi lướt qua giữa song khuyết* nơi võ đài, bỗng nhiên dừng lại.
Dưới ánh mặt trời, cái bóng khuyết lâu* kéo thật dài.
Trước mặt mấy người Vũ Lâm lang, một chiếc xe ngựa vững vàng ngừng lại, phía trên là một bóng dáng ngồi ngay ngắn ánh vào thật sâu mi mắt của nàng.
*chính là song khuyết
Phức Chi nháy mắt mấy cái, lại nhìn, trong lòng bỗng dâng lên một sự vui vẻ.
Nàng vội đi đến bên cạnh đám đông.
Ánh nắng ấm áp rơi trên mặt, gió nam ấm áp thổi bên tóc mai, khiến tay áo và đuôi én nhẹ nhàng bay lên.
Không biết là phát hiện được bên này đương nhìn ra xa hay sao, mà mặt người ấy bỗng nhiên đối diện tới.
Trong một khoảnh khắc, ánh sáng trong gió tựa hồ cũng biến thành ẩn tình đung đưa, như cam tuyền thấm vào tận đáy lòng.
“Phức Chi.” Giọng Diêu Kiền truyền đến từ phía sau.
Phức Chi quay đầu, chỉ thấy mọi người đã lui dần, bọn Diêu Kiền đang toan xuống bậc.
Nàng cất tiếng, lại chuyển sang bên kia ngóng nhìn một lát, thở sâu, mặt nở nụ cười, quay người rời đi đám người trước mặt.
“Tướng quân?” Tào Nhượng đang nói, chợt phát hiện Cố Quân hơi ngước đầu, không biết đang nhìn cái gì, khóe môi khẽ cong lên.
Chốc lát sau, Cố Quân quay đầu.
“Chuyện hôm nay làm xong, xin tướng quân nhanh chóng nghỉ ngơi.” Tào Nhượng nói.
Cố Quân cười cười, sau, hắn nhìn bốn phía, nói: “Sau đó mọi người hãy trở lại cung Diên Thọ, các ngươi còn phải cẩn thận.”
Tào Nhượng hành lễ đáp: “Vâng.”
Cố Quân gật đầu, đón xe rời đi.
Đám người lại trở lại thuyền, theo thuyền rồng gỗ bách rời bờ nước.
Lúc từ trên ban công đi xuống, Phức Chi gặp Trịnh thị và Diêu Yên.
Trịnh thị trách Diêu Chinh và Diêu Kiền dẫn cháu gái đi, khiến vừa rồi bà ta phải tìm một lượt; lại mỉm cười bảo Phức Chi theo bà lên thuyền, cũng dễ làm bạn.
Phức Chi thấy bà ta nhiêt tình nên khó chối, gật đầu đáp vâng, cùng Trịnh thị và Diêu Yên đồng loạt lên trên thuyền.
“Chị Phức Chi.” Lý Châu Lý Quỳnh thuở nhỏ có quen Phức Chi, trước đây cũng đã gặp hai lần.
Giờ gặp nhau trên thuyền, đều vui vẻ không thôi.
Phức Chi cũng mừng rỡ, làm lễ cùng các cô, lại làm lễ với mẹ của các cô là Ngô thị: “Chào phu nhân.”
“Phức Chi.” Ngô thị vội mỉm cười mà dìu nàng lên.
Làm lễ một lượt, mười mấy quý quyến trên thuyền đều đã quen biết.
Phức Chi dung mạo mỹ lệ, lại thêm xuất thân nhà danh sĩ, nhất thời khiến mọi người hiếu kì.
“Thật là giai nhân đoan trang quá.” Một quý phụ tinh tế tường tận quan sát nàng xong, tán dương.
Mọi người đều cùng khen vậy.
Diêu Yên ngồi một bên nhìn, mặt mỉm cười, quạt lụa khẽ chuyển.
Khi ánh mắt của nàng ta đi qua trong tóc Phức Chi, bỗng nhiên bị một cái trâm cài tóc minh châu hấp dẫn.
Chỉ thấy trâm cài tóc kia dùng bạch ngân mà chế ra, thân trâm tinh tế khảm thêm tơ vàng lung lạc, đầu trâm, một viên minh châu to lớn khảm trên đó, trắng nõn tròn trịa, nhìn một lần là biết là vật ngàn vàng.
Trong lòng hình như có cái gì đó lướt qua, ánh