Vương Kiều Hoa tên thật là Vương Miện, giới tính nam, thích nam giới, là người mà Trần Mưu đặc biệt ghét.
Nguyên nhân ghét đến nỗi vậy cũng rất đơn giản – cậu ta vừa liếc mắt một cái đã nhắm Nguyên Phi Hòa, hơn nữa còn dùng hết thủ đoạn để theo đuổi hắn.
Trần Mưu tuy rằng cũng coi như được người nhà họ Trần thừa nhận là con cháu trong nhà, nhưng cậu không nắm gì thực quyền gì, cho nên lúc đối mặt với Vương Miện, không khỏi sẽ bị Vương Miện chiếm thế.
Tỷ như Vương Miện có thể mời cho Nguyên Phi Hòa một người kéo đàn violon rất được kính nể, còn có thể kêu người đó phụ đạo cho Nguyên Phi Hòa.
Đối mặt với một người như Vương Miện, Trần Mưu có khi sẽ rơi xuống thế hạ phong, nhưng mà cậu không sợ, bởi vì như Trần Miên Miên nói, Vương Miện có biệt danh, là Vương Kiều Hoa – vai không thể gánh, tay không thể cầm, ngay cả mặc quần áo cũng phải được người khác giúp.
Cho nên mỗi lần Vương Kiều Hoa chọc cho Trần Mưu dựng lông, Trần Mưu cũng không nói gì nhiều, chỉ lạnh lùng ném người ra ngoài, Vương Kiều Hoa tức không chịu được nhưng không dám kêu bảo tiêu động thủ - Trần Mưu tuy rằng ở nhà họ Trần không có thực quyền, nhưng ông lớn nhà họ Trần lại rất thương cậu, nếu cậu ta gọi bảo tiêu lên, việc này mà phiền thêm thì về sau chỉ sợ cậu ta muốn tiếp cận Nguyên Phi Hòa cũng không dễ dàng.
Nguyên Phi Hòa sau khi biết Vương Miện thích hắn, mười phần dứt khoát cự tuyệt hết thảy ý tốt của cậu ta, nhưng mà dù vậy cũng không làm cho Trần Mưu vui vẻ lên được, bởi vì Vương Miện có thể tặng nhưng món đồ cho Nguyên Phi Hòa mà cậu không thể tặng được.
Hơn nữa, quan trọng nhất là Vương Miện là một miếng cao da chó muốn gỡ cũng gỡ không ra, mặc dù Nguyên Phi Hòa lạnh mặt khi đối mặt với cậu ta, thì cậu ta vẫn chết sống muốn dán lên.
Trần Mưu nghe được từ trong miệng Trần Miên Miên nói ra cái tên này liền nhíu mày, cậu nói:
"Em ở đâu nghe được tin này?"
Trần Miên Miên nói:
"Không phải em nghe được mà là em thấy được!"
Trần Mưu hỏi:
"Thấy được? Em thấy cái gì?"
Trần Miên Miên nói:
"Hai ngày trước không phải em có đi cùng với bạn em đi tập thể hình sao? Bọn em mới từ bên trọng bước ra thì đã thấy Nguyên Phi Hòa cùng với Vương Kiều Hoa cũng từ trong đó bước ra!"
Trần Mưu vừa nghe, trên mặt liền hiện lên một chút giận dữ, cậu hỏi:
"Em chắc chứ??"
Trần Miên Miên nói:
"Đương nhiên.... Em cũng suy nghĩ, hai người bọn họ không thân thiết gì, mà sao có thể đi cùng nhau đi đến một chỗ như thế?"
Trần Mưu không nói chuyện, cậu trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói:
"Sau đó bọn họ đi đâu?"
Trần Miên Miên nói:
"Em cũng tò mò lắm! Nên em kêu bạn em đi theo họ...."
Trần Miên Miên vừa nói, vừa bưng canh lên húp sạch sẽ.
Trần Mưu nói:
"Nhìn thấy gì nữa?"
Trần Miên Miên nói:
"Em nhìn thấy – hai người họ đi vào khách sạn!"
Sắc mặt Trần Mưu lập tức biến thành màu đen, cậu lạnh lùng nói:
"Thật sao?"
Trần Miên Miên không nghĩ đến Trần Mưu phản ứng lớn như vậy, cô hoảng sợ, cười gượng một tiếng rồi vội vàng trả lời:
"Anh, anh đừng nóng, em nói giỡn thôi, em với bạn em không đi theo.... cũng không biết hai người họ đi đâu."
Trần Mưu nghe vậy trực tiếp duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu Trần Miên Miên:
"Nói bậy bạ nữa là anh đánh em đấy!"
Trần Miên Miên hu hu hai tiếng, làm bộ ủy khuất.
Trần Miên Miên nói:
"Em không phải là sợ chị dâu đội nón xanh cho anh sao..... haiz.... lúc trước em gọi anh ta là chị dâu, em cũng không nghĩ đến anh cư nhiên sẽ có ngày hôm nay."
Trần Mưu mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn cô em gái cái gì cũng dám nói của mình.
Nhưng mà Trần Miên Miên đề cập đến chuyện này kỳ thật cũng không phải là chuyện xấu, thế giới này tuy rằng làm cậu không lo lắng đến vấn đề an toàn gì đó của Nguyên Phi Hòa, nhưng Vương Miện trước sau gì vẫn là phong cách thảo mai làm người ta ghét, cũng không biết ở kiếp trước, sau khi cậu chết, Nguyên Phi Hòa có chịu đựng được cái tên khốn nạn Vương Kiều Hoa cứ sấn lại hay không.
Nghĩ đến Nguyên Phi Hòa dịu dàng ở thế giới kia, Trần Mưu lại có chút thất thần, loài người là một giống loại phạm tiện, chỉ có lúc mất đi mới biết quý trọng. Nguyên Phi Hòa ở thế giới đó sẽ không đánh cậu, sẽ không làm cậu, càng sẽ không đi cùng với Vương Kiều Hoa đến chỗ tập thể hình, nghĩ đến đây, Trần Mưu càng thêm u buồn.
Trần Miên Miên lo lắng mình nói bậy, nhưng phát hiện anh trai cô vẫn chưa giáo huấn cô, cô nói:
"Anh, anh nghĩ gì thế, sao không nói một câu?"
Trần Mưu chậm rãi nói:
"Nghĩ về chị dâu của em...."
Trần Miên Miên nói:
"Chị dâu? Chị dâu có gì để nhớ, chẳng lẽ nguyên ngày hôm nay hai người không gặp mặt nhau?"
Trần Mưu liếc mắt nhìn Trần Miên Miên một cái, không giải thích chỉ nói:
"Uống canh xong thì vào bếp rửa sạch chén đi."
Trần Miên Miên thấy anh trai cô không trả lời, lẩm bẩm hai cậu sau đó vẫn là ngoan ngoãn cầm chén đi vào phòng bếp.
Trần Miên Miên hôm nay đến thăm anh trai cô, mục đích thứ nhất là đến xem anh của cô có bị Nguyên Phi Hòa đánh chết rồi hay không, mục đích thứ hai là vì muốn uống canh Nguyên Phi Hòa hầm – mỗi lần anh trai cô nghỉ ngơi dưỡng thương, Nguyên Phi Hòa nhất định mỗi ngày đều sẽ hầm canh.
Bây giờ cả hai mục đích đều đạt được, cũng không có chuyện gì để làm nữa, vì thế cô tạm biệt Trần Mưu, vui vẻ tung tăng trở về.
Trần Miên Miên tuy rằng vẫn luôn khuyên Trần Mưu chia tay với Nguyên Phi Hòa, nhưng tâm lý cũng hiểu rõ rằng với tính tình của anh cô thì tuyệt đối sẽ không vì thế mà chia tay với Nguyên Phi Hòa, nếu không bị thương đến xương thì Trần Mưu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay Nguyên Phi Hòa.
Nếu kẻ muốn cho mà người không muốn nhận thì người xung quanh cho dù có khuyên bảo ra sao thì cũng chỉ là lắm miệng mà thôi, Trần Miên Miên thấy Trần Mưu không có vấn đè gì lớn liền yên tâm.
Sau khi Trần Miên Miên rời đi, một mình Trần Mưu ở trong nhà xem thế giới động vật.
Buổi tối 6 giờ, Nguyên Phi Hòa đúng giờ tan tầm về nhà. Thời tiết bên ngoài tương đối nóng, mặc dù là lái xe trở về nhưng trên người vẫn mang một mùi hương của mùa hè, sau khi hắn vào nhà thì chuyện đầu tiên hắn làm đó là hôn Trần Mưu một cái, sau đó động tác ưu nhã thay áo khoác, mặc tạp dề, hỏi Trần Mưu muốn ăn gì.
Trần Mưu nghĩ thầm, nếu không phải mấy ngày hôm nay mới bị Nguyên Phi Hòa đánh cho ngu người thì cậu đại khái cũng sẽ cảm giác người đàn ông trước mặt đang cười dịu dàng này là một cô vợ hiền...
Không muốn ăn gì nên Trần Mưu thuận tiện nói ra vài món, nói xong đã thấy Nguyên Phi Hòa vào trong bếp.
Vốn dĩ trước kia đều là Nguyên Phi Hòa nấu ăn, Trần Mưu phụ trách mua đồ ăn rồi rửa chén giặt đồ, việc nhà còn lại thì mời dì giúp việc đến làm, nhưng ở kiếp này, Trần Mưu vẫn luôn ốm đau trên giường, Nguyên Phi Hòa mỗi ngày bận túi bụi, tất nhiên sẽ có
nhiều việc không làm kịp. Vì thế hai người liền dứt khoát mới một dì giúp việc về để giặt quần áo và mua thức ăn, nhưng Nguyên Phi Hòa vẫn quyết muốn mình phải tự tay nấu, dựa theo lời hắn nói là – người khác nấu ăn, hắn ăn không quen.
Nguyên Phi Hòa bày đồ ăn lên, gọi Trần Mưu lại đây ăn cơm.
Trần Mưu bới cơm xong liền cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn, Nguyên Phi Hòa ngồi xuống bên cạnh cậu, cởi tạp dề rồi thuận miệng hỏi một câu:
"Hôm nay Miên Miên đến đây?"
Trần Mưu hỏi:
"Sao anh biết?"
Nguyên Phi Hòa cười nói:
"Lúc em nằm liệt giường thì người có thể đến thăm em cũng không nhiều lắm, ngoài trừ Tiếu Vanh thì chỉ có Miên Miên, Tiếu Vanh thì sẽ không mang cho em một thùng sữa bò."
Hắn vừa vào nhà đã thấy trên bàn đặt sữa bò còn là vị dâu tây.
Trần Mưu: "....."
Sao cậu lại cảm thấy mình đáng thương vậy, bị thương mà còn phải giấu diếm.
Nhắc đến chuyện bị thương, Trần Mưu cảm thấy bản thân rất cần nên nói chuyện với Nguyên Phi Hòa, cậu nói:
"Nguyên Phi Hòa, em đối với chuyện anh đánh em quả thật rất tức giận, anh nghĩ rằng là đánh em rồi thì mọi chuyện xong xuôi hết à?"
Nguyên Phi Hòa đang ăn cá, nghe Trần Mưu nói vậy liền ung dung mà nuốt đồ ăn trong miệng xuống, còn húp thêm một ngụm canh nữa mới nói:
"Anh rất xin lỗi."
Trần Mưu nói:
"Xong rồi?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Tất nhiên là xong rồi."
Hắn nói tới đây liền đặt đôi đũa xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Mưu:
"Không thì em còn muốn chia tay với anh sao?"
Trần Mưu bị loại ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Phi Hòa dọa sợ cho giật mình một cái, nhưng rất nhanh cơn giận đã át đi nỗi sợ hãi không rõ trong lòng, Trần Mưu ném chén lên bàn, cả giận nói:
"Nguyên Phi Hòa, con mẹ nó anh nói chuyện với em như thế hả?"
Chén bằng gốm sứ không thể chịu nổi lực đập của Trần Mưu, vỡ tan thành từng mảnh, Trần Mưu bởi vì dùng quá nhiều sức mà còn làm bị thương mu bàn tay, máu đỏ tươi theo cánh tay cậu chậm rãi chảy xuống rồi dừng trên cái chén thủy tinh kia.
Nguyên Phi Hòa không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, không khí giữa hai người đình trệ đến cực điểm, ngay lúc mà Trần Mưu nhịn không nói mà mở miệng muốn mắng, Nguyên Phi Hòa đã chậm rãi mở miệng, hắn nói:
"Trần Mưu, anh đôi khi có suy nghĩ rằng, có phải nếu anh không đánh lại em, có khi nào người đánh sẽ biến thành em hay không?"
Vẻ tức giận trên mặt Trần Mưu nháy mắt liền đọng lại.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em sẽ đánh anh sao? Có phải sẽ đập đầu anh lên bàn rồi đánh đến khi nào anh đi không nổi nữa?"
Người Trần Mưu hơi run, cậu chậm rãi cầm lấy bàn tay đau đớn của mình, đối mặt với vấn đề của Nguyên Phi Hòa, cậu rất muốn nói ra hai từ "sẽ không", nhưng chính cậu lại không nói nên lời, bởi vì giả thiết của Nguyên Phi Hòa, là sự thât.
Nguyên Phi Hòa lại cầm lấy chén đũa, không màng đến một mảng hỗn độn trên bàn mà tiếp tục ăn cơm, động tác của hắn vẫn thong thả ung dùng, giống như lúc nãy người đang giằng co với Trần Mưu, hoàn toàn không tồn tại.
Trần Mưu nắm chặt tay rồi xoay người rời đi, cậu trực tiếp đi vào phòng ngủ, sau đó phịch một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
Nguyên Phi Hòa cũng không quan tâm Trần Mưu, đầu cũng không nâng lên một chút, phảng phất như chuyện Trần Mưu rời đi còn không quan trọng bằng thịt cá trên bàn.
Trần Mưu đi vào phòng ngủ, cũng không đi băng bó miệng vết thương mà chỉ ngơ ngẩn ngồi trên giường, sau đó tự mình đi đốt một điếu thuốc. Lời mà Nguyên Phi Hòa vừa hỏi như một cây tâm ngọc, đào ra bí ẩn xấu xa nhất trong lòng Trần Mưu.
Nếu Nguyên Phi Hòa không đánh lại cậu, có phải cậu cũng sẽ ra tay với Nguyên Phi Hòa hay không? Trần Mưu hồi tưởng lại lời nói của Nguyên Phi Hòa vừa rồi, "Em sẽ đánh anh sao, có phải sẽ đập đầu anh lên bàn rồi đánh đến khi nào anh đi không nổi?" – hắn không phải sẽ làm, mà là, đã làm.
Trần Mưu căn bản không thể khống chế được hành vi đánh nhau của mình. Cậu đã nỗ lực để khắc chế nó, cũng tìm bác sĩ tâm lý để trợ giúp, thậm chí còn uống một ít thuốc tâm thần, nhưng tất cả lại giống như trong não của cậu tồn tại một sợi dây tên lý trí, chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Nguyên Phi Hòa thì nó liền đứt đoạn.
Thuốc đốt đến đuôi, Trần Mưu bị nóng tay mới chú ý đến, cậu đem tàn thuốc ném vào WC rồi sau đó lại muốn hút thêm một điếu.
Lúc này, cửa phòng ngủ vang lên tiếng mở, giọng nói của Nguyên Phi Hòa từ bên ngoài truyện vào, hắn nói:
"Mưu Mưu, cho anh vào."
Trần Mưu không hé răng.
Nguyên Phi Hòa nói: "Mở cửa ra."
Giọng nói khi nói chuyện của hắn rất chắc chắn, như thể sẽ biết Trần Mưu sẽ không cự tuyệt.
Trần Mưu đứng ở cửa thật lâu, nhưng vẫn không vặn tay nắm cửa, cậu đấm mạnh lên cửa một cái, sau đó giọng nói nghẹn ngào:
"Để em yên tĩnh một chút đi."
+
Phía bên kia cửa, không có âm thanh của Nguyên Phi Hòa, một hồi lâu sau, Trần Mưu mới mơ hồ nghe được tiếng bước chân rời đi.