Cao Bắc Vinh biết tối nay Nhan Nhã Tịnh có tới tham gia tiệc từ thiện.
Người tên “Nhã Tịnh” vốn đã hiếm, chưa kể anh ta cảm thấy đám phụ nữ tham gia tiệc từ thiện hôm nay đều là dưa vẹo táo nứt, cũng chỉ có mình Nhan Nhã Tịnh trông nổi bật hơn một chút.
Anh ta gần như có thể khẳng định, “Nhã Tịnh” mà Giang Kiến Huy nói chính là Nhan Nhã Tịnh.
“Bác sĩ Nhan, Nhan Nhã Tịnh đấy!”
Giang Kiến Huy vẫn trưng cái vẻ con trai ngu ngốc nhà địa chủ ra: “Cao Đại, cậu có xem video tiểu tiên nữ Nhã Tịnh đánh người xấu ở bệnh viện chưa? Ngầu cực kỳ luôn! Tối nay tiểu tiên nữ Nhã Tịnh càng ngầu hơn! Tôi cảm thấy mình gặp được chân ái mất rồi.”
Đáng tiếc là hình như tiểu tiên nữ Nhã Tịnh cũng không hứng thú với anh ta.
Anh ta phải gạo nấu thành cơm với cô trước, rồi làm cho cô một lòng một dạ yêu anh ta.
Vả lại, tối nay anh ta còn bị tiểu tiên nữ Nhã Tịnh đánh nữa.
Đương nhiên, chuyện mất mặt thế này còn lâu anh ta mới kể cho Cao Bắc Vinh.
Cao Bắc Vinh nhìn Giang Kiến Huy bằng ánh mắt phức tạp.
Anh ta luôn cảm thấy thằng nhãi Giang Nhị rất thích tìm đường chết, giờ xem ra nào phải chỉ thích tìm đường chết thôi đâu, còn tự đào mộ cho mình luôn rồi.
Cao Bắc Vinh cực kỳ thích ngược đãi Giang Kiến Huy, nhưng tưởng tượng tới cảnh chẳng mấy chốc Giang Kiến Huy sẽ bị đồng chí nào đó bạo lực đến mức biến thái ngược đãi thê thảm là anh ta lại không nhẫn tâm tổn thương tâm hồn bé bỏng của Giang Kiến Huy thêm nữa, chỉ tặng cho đối phương một ánh mắt đồng cảm.
Cao Bắc Vinh nghiêng mặt đi, lặng lẽ liếc Lưu Thiên Hàn.
Quả nhiên, sau khi Giang Kiến Huy nhắc tới Nhan Nhã Tịnh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen như đáy nồi ngay tức khắc, ánh mắt âm trầm như muốn ăn thịt người.
Cao Bắc Vinh thầm cảm thán trong lòng.
Giang Nhị, chết sớm đầu thai sớm đi nhé.
Yên tâm, lễ thanh minh hằng năm tôi sẽ tới thắp một nén nhang cho cậu.
Tuy Chiến Mục Hàng không lên tiếng, nhưng nghe Giang Kiến Huy nói ra tên Nhan Nhã Tịnh thì cũng âm thầm nhếch môi, chỉ chờ xem kịch vui.
Giang Kiến Huy vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm kề cận, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng VIP tự nhiên hơi thấp.
Anh ta lặng lẽ dụi mũi.
Đừng có bị cảm đấy! Đêm nay còn phải thân mật với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh nhà mình nữa, tuyệt đối không được phép cảm!
Giang Kiến Huy ung dung nhấp rượu vang: “Mấy cậu thật không có mắt nhìn.
Tôi còn chưa kịp hôn tiểu tiên nữ Nhã Tịnh nhà tôi đã bị các cậu gọi tới tụ tập rồi.
Tối nay tôi phải...”
Cao Bắc Vinh không muốn Giang Kiến Huy chết thảm quá, kịp thời cắt ngang lời của Giang Kiến Huy: “Giang Nhị này, cậu thích gỗ lim, gỗ tơ vàng, gỗ tử đàn, hay gỗ lê?”
“Cao Đại, cậu bị bệnh à, tự dưng hỏi cái câu khó hiểu gì thế.
Đang yên đang lành tôi mua gỗ làm gì?”
“Mua gỗ đóng quan tài đấy!” Cao Bắc Vinh nghiêm túc nói: “Giang Nhị, đằng nào cậu cũng chết đến nơi rồi, nể tình anh em bao năm, tôi sẽ mua cho cậu một cỗ quan tài.
Nói nhanh, cậu thích chất liệu nào?”
“Cút!” Giang Kiến Huy hung hăng trừng Cao Bắc Vinh: “Cậu chết đến nơi thì có! Tôi còn phải hát ca bềnh bồng với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh nhà tôi… hằng đêm!”
Giang Kiến Huy còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy mặt tê rần, cả người ngã vật xuống ghế sofa bằng da sau lưng.
Lưu Thiên Hàn mặt lạnh tanh đứng trước mặt anh ta, đáy mắt cuồn cuộn mây đen, như muốn chém anh ta thành ngàn mảnh.
Nhìn vào ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lưu Thiên Hàn, cả người Giang Kiến Huy run rẩy mất kiểm soát.
Giờ khắc này, anh ta sinh ra cảm giác tựa như Lưu Cửu muốn tra tấn anh ta chết ngay tại trận vậy.
“Lưu Cửu, sao cậu bạo lực thế hả? Tôi trêu chọc gì cậu!”
Trình độ vũ lực của anh ta và Lưu Thiên Hàn cách biệt quá nhiều, lời nói của Giang Kiến Huy không khỏi hơi yếu thế.
Cõi lòng anh ta tủi hờn vô cùng, anh ta chê cười Lưu Cửu một chút thôi mà? Cần phải đánh anh ta đến vậy không?
Trước kia anh ta cười chê anh cũng không thấy bị đánh gì đâu! Chẳng lẽ bấy lâu nay Lưu Cửu không đụng chạm đến phụ nữ, nhịn quá thành