Giọng nói của Nhan Vũ Trúc nghe cực kỳ đau đớn và thảm thiết, cô ta không ngừng gọi tên Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, cứu em với… Thiên Hàn…”
“Nhan Vũ Trúc, cô sống hay chết thì liên quan gì tới tôi!”
Nhan Vũ Trúc cho rằng cô ta cầu xin Lưu Thiên Hàn một cách đáng thương như vậy, dù trái tim anh cứng như sắt đá cũng sẽ mềm lòng, nhưng không ngờ Lưu Thiên Hàn nói xong câu ấy đã vô tình cúp điện thoại.
Do cách xa như vậy nên Nhan Vũ Trúc không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Lưu Thiên Hàn, nhưng cô ta có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh đang toả ra trong từng lỗ chân lông trên người anh khi nói những lời đó.
Anh thật sự nhẫn tâm đối với cô ta!
Lưu Thiên Hàn không hề đặt khúc nhạc đệm nhỏ nhoi này ở trong lòng.
Anh cúp điện thoại rồi đi thẳng vào phòng Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Vũ Trúc từng cứu anh một lần, nhưng sau này cô ta lại tổn thương Nhan Nhã Tịnh hết lần này tới lần khác.
Nếu người khác dám làm Nhan Nhã Tịnh tổn thương, anh sẽ không buông tha dễ dàng.
Chuyện đêm nay Bùi Ninh Hinh bị hành hạ thê thảm như vậy, e rằng ban đầu cũng là đám Nhan Vũ Trúc muốn hại Nhan Nhã Tịnh.
Tự gây nghiệp thì không thể sống.
Nhan Vũ Trúc đã làm tổn thương Nhan Nhã Tịnh như vậy, anh chưa phanh thây xé xác cô ta ra đã là nhân từ lắm rồi.
Hiện giờ anh đã không còn nợ Nhan Vũ Trúc điều gì, đương nhiên anh sẽ không quan tâm cô ta còn sống hay đã chết.
Nhìn Nhan Nhã Tịnh làm ổ ở trên giường như chú mèo con đáng yêu, trong lòng Lưu Thiên Hàn dịu êm.
Anh khe khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, khóe môi lạnh lùng vô thức nhếch lên.
Anh nghĩ đến gì đó, bén lấy hộp trang sức từ trong túi ra, lấy sợi dây chuyền bên trong rồi cẩn thận từng li từng tí đeo lên cổ Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh, em đã bị tôi buộc lại rồi, đừng hòng chạy nữa!
Nhan Vũ Trúc gục trên mặt đất, đau khổ vặn vẹo người mình.
Cô ta cảm thấy mình quá xui xẻo.
Không thể làm cho Nhan Nhã Tịnh mất hết danh dự, lòng cô ta cực kỳ khó chịu, tức giận đến mức như có ngọn lửa thiêu đốt trong cổ họng.
Khi vừa bước vào đại sảnh của buổi tiệc, cô ta tiện tay lấy một ly nước trái cây đổ vào miệng, muốn dập tắt ngọn lửa tà ác trong lồng ngực.
Ai ngờ ly nước mà cô ta uống tình cờ lại là ly xoài ép đã bị Bùi Ninh Hinh bỏ thuốc vào.
Tác dụng của loại thuốc này cực kỳ lợi hại, gần như ngay lập tức, Nhan Vũ Trúc cảm thấy ngọn lửa đã đốt cháy toàn thân.
Dù sao Nhan Vũ Trúc vẫn là Nhan Vũ Trúc, có thể đứng ở vị trí cao như thế này, sự tự chủ và tàn nhẫn đối với bản thân cô ta cũng đủ mạnh.
Cô ta ném cái ly trong tay vỡ tan tành, cầm một mảnh vỡ thủy tinh rạch mạnh lên cổ tay mình, nhờ vậy nên cô ta mới giữ được phút giây tỉnh táo ngắn ngủi.
Cô ta sợ mình sẽ mất kiểm soát trước mặt người khác, cuống quít gọi Rose, bảo cô ta lái xe đưa mình quay về căn hộ.
Nhan Vũ Trúc cho là cô ta có thể chịu đựng tác dụng của loại thuốc này, nhưng công hiệu của thuốc còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Cô ta cắn mạnh vào môi mình, cắn đến mức máu tươi rỉ ra.
“Vũ Trúc, cô bị gì thế? Bây giờ tôi sẽ kêu bác sĩ tới đây ngay đây!”
Rose vừa nói vừa định gọi điện thoại cho bác sĩ.
“Đừng!” Nhan Vũ Trúc túm chặt cổ tay của Rose: “Rose, đừng gọi bác sĩ đến đây!”
Nhan Vũ Trúc coi trọng hình tượng của mình nhất.
Lỡ đâu bác sĩ lan truyền chuyện tối nay ra ngoài, hình tượng về cô ta trước mặt công chúng sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Huống chi, loại thuốc này quá độc, bác sĩ đến đây cũng vô dụng thôi!
“Vậy phải làm gì bây giờ? Cô lại đang khó chịu như vậy!” Rose sốt ruột đến độ dậm chân: “Vũ Trúc, cô chịu đựng một tí đi! Chỉ cần chống chịu qua đêm nay là cô không cần phải khổ sở thế này nữa!”
Nhan Vũ Trúc cũng biết chỉ cần chịu qua đêm nay là cô ta sẽ không cần chịu khổ như vậy, nhưng vấn đề là cô ta chẳng thể chống đỡ hết đêm nay được!
Tay Nhan Vũ Trúc run rẩy nắm lấy điện thoại di động, bấm gọi cho Lưu Thiên Hàn.
Bây giờ cô ta thật sự cần một người đàn ông.
Cho dù để lại di chứng nghiêm trọng, cô ta cũng cần.
Mà