Dương Mai thật sự muốn tìm đồng minh, cô ta nhìn quanh đám người trong đoàn làm phim rồi nói tiếp: “Lúc nãy Nhan Nhã Tịnh còn nhận hoa của anh Giang đấy! Ai biết cô ta còn đẩy đưa với bao nhiêu người đàn ông sau lưng anh Hách!”
Nghĩ đến điều gì đó, Dương Mai vội nói tiếp: “À, em nghe nói lúc cô ta mười tám tuổi đã ngủ trong khách sạn với đàn ông rồi, ai biết hai đứa bé này là con của ai?”
Càng nói vẻ mặt của Dương Mai càng tỏ ra đắc ý.
Cô ta tưởng rằng sau khi nghe mình nói xong thì tất cả mọi người đều sẽ vô cùng xem thường Nhan Nhã Tịnh, không ngờ đám người ở đoàn làm phim lại nhìn cô ta như nhìn một đứa não tàn.
Ngoại hình Nhan An Bảo giống Hách Trung Văn như vậy, hai người đứng chung với nhau khiến thị giác bị tác động quá lớn, mọi người đều đã nhận định hai đứa bé này là con của Hách Trung Văn rồi, sao có thể tin lời Dương Mai được!
Vẻ lạnh lùng trên mặt Hách Trung Văn không hề suy giảm.
Sức lực trên tay anh ta càng lúc càng lớn, Dương Mai đau đến nỗi hét toáng lên, không thể nào thốt ra một câu hoàn chỉnh.
“Cô nói cái gì? Có gan thì cô nói lại một lần nữa cho ông đây xem!”
Những người trong đoàn làm phim không ưa Dương Mai đều đang hả hê trước sự chật vật của cô ta!
“Ba, người phụ nữ xấu xa này nói mẹ như vậy, An Mỹ thật sự rất tức giận!” Nhan An Mỹ tức đến nỗi banh quai hàm: “Rất tức, rất tức giận!”
Hách Trung Văn thương hai đứa nhỏ như vậy, đương nhiên không nỡ nhìn Nhan An Mỹ tức giận thế này.
Anh ta vuốt ve mái đầu nhỏ bé của Nhan An Mỹ: “Bé cưng đừng giận, ba sẽ không để kẻ nào ức hiếp mẹ của các con đâu!”
Hách Trung Văn vung mạnh tay, Dương Mai lảo đảo một cái rồi ngã phịch xuống đất.
Dương Mai không cam lòng bò từ dưới đất lên, cô ta tủi thân lau mắt: “Anh Hách, em thật sự không lừa anh đâu! Con hồ ly tinh Nhan Nhã Tịnh này không biết xấu hổ thật mà! Cô ta lén anh anh gian díu với người đàn ông khác.
Em có bằng chứng, bó hoa vừa rồi đúng là của anh Giang tặng cho cô ta!”
Dứt lời, Dương Mai chộp lấy tấm thẻ bên trong bó hoa bách hợp, nịnh nọt đưa tới trước mặt Hách Trung Văn: “Anh Hách, anh nhìn xem, đây quả thật là hoa anh Giang tặng mà!”
Hách Trung Văn nhìn lướt qua tấm thẻ trong tay Dương Mai, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh thân yêu…
Lại còn thân yêu…
Hách Trung Văn tức đến nỗi thật sự muốn đá Giang Kiến Huy ra khỏi trái đất.
Anh ta còn tưởng rằng chỉ có cậu nhỏ lăm le chị đại như hổ đói thôi, không ngờ còn có thêm một tên Giang Kiến Huy nữa! Sau này anh ta phải chăm sóc chị đại thật chu đáo, tuyệt đối không để chị đại bỏ chạy với những tên có mưu đồ bất chính kia được!
Nhìn thấy lửa giận lóe lên trong mắt Hách Trung Văn, Dương Mai vuốt lại mái tóc dài, trên khuôn mặt nhỏ lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình lăng nhăng bừa bãi cả.
Nhìn xem, anh Hách đã tức giận rồi, Nhan Nhã Tịnh cứ chờ nhận lấy xui xẻo đi!
“Anh Hách, em không lừa anh đúng không?” Dương Mai thỏ thẻ nói với Hách Trung Văn: “Em chỉ không thể nhìn được Nhan Nhã Tịnh đã có con rồi còn đi gian gian díu díu, để anh bị cắm sừng cũng không hay biết thôi.
Anh Hách, em làm vậy là vì thấy bất bình thay cho anh!”
Hách Trung Văn thu lại tầm mắt từ trên tấm thẻ kia, anh ta giơ một tay lên, ném thẳng tấm thẻ kia vào mặt Dương Mai.
Trên khuôn mặt bất cần của anh ta thoáng hiện vẻ chán ghét: “Sao? Muốn ly gián tình cảm của tôi với chị đại à? Hừ, cô thật sự không có bản lĩnh này đâu! Có đàn ông theo đuổi chị đại tức là chị đại của tôi có sức hấp dẫn, Hách Trung Văn tôi có mắt nhìn.
Không giống như cô, cho dù là một thằng đàn ông mắt mù cũng sẽ không vừa mắt với cô!”
Dương Mai bị Hách Trung Văn chặn họng đến suýt chút nữa không thở nổi.
Cô ta há miệng, gắng sức thở hổn hển mấy hơi, tức muốn ói máu.
Dương Mai vốn không biết gì, còn cố ý khích bác mối quan hệ giữa Hách Trung Văn và Nhan Nhã Tịnh, không ít người trong đoàn làm phim đều không chịu