“Nhan Nhã Tịnh!”
Nghe Lưu Thiên Hàn nghiến răng nghiến lợi, cổ Nhan Nhã Tịnh càng rụt sâu hơn.
Mặt anh Lưu đáng sợ thật sự, cô hoàn toàn có thể tin ngay giây tiếp theo anh sẽ nhào lên, xé mình thành vô số mảnh nhỏ.
Nhan Nhã Tịnh bồn chồn trong lòng, nhưng vì muốn vạch rõ giới hạn với Lưu Thiên Hàn nên vẫn lấy hết dũng khí nói: “Anh Lưu, nếu anh không thích phụ nữ ở đây thì anh tới nơi khác tìm cũng được…”
Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn càng ngày càng đáng sợ, Nhan Nhã Tịnh bị dọa đến mức im bặt miệng, kéo sát chăn trên người.
Trông anh Lưu cứ như muốn ăn thịt người thật ấy!
Tàn bạo quá!
Nhưng Lưu Thiên Hàn không hề ăn thịt người mà là cúi xuống, hôn thật sâu lên môi Nhan Nhã Tịnh.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi chỉ muốn em thôi!”
“Anh Lưu, anh không thể...”
Nhan Nhã Tịnh tìm lại lý trí, muốn đẩy Lưu Thiên Hàn ra: “Anh Lưu, tôi...”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói xong đã bị Lưu Thiên Hàn hôn cho chữ được chữ mất, cuối cùng nuốt toàn bộ trở lại trong bụng.
Lưu Thiên Hàn biết chắc hẳn cô gái này lại sắp bảo anh đi tìm cô gái khác, vậy là anh liền ra sức hôn cô, không cho cô cơ hội nói bậy nói bạ.
Anh thật sự đang vô cùng giận dữ, khi ở căn nhà gỗ nhỏ, cô còn chủ động như vậy.
Lúc ấy anh cho rằng cuối cùng cô cũng chấp nhận mình rồi.
Nhưng sao vừa về tới nơi cô nàng này lại hóa thân làm đà điểu, lại đòi trốn nữa rồi?
Anh sẽ không cho cô cơ hội trốn thoát đâu!
Lại còn tìm phụ nữ cho anh?
Trần đời này, trừ cô ra, anh thật sự không thể mở lòng với ai nữa.
Lưu Thiên Hàn còn tự an ủi bản thân, có khi nào anh nên cảm thấy may mắn vì cô gái nhỏ này chỉ bảo anh đi tìm gái thôi chứ không phải đi tìm trai không?
“Anh Lưu, đừng...”
Nhan Nhã Tịnh bị Lưu Thiên Hàn hôn đến không thở nổi.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, muốn lý luận rõ ràng với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh...!Anh là ông cậu của con tôi, anh là bề trên của tôi, anh không thể làm thế với tơi...”
Đáy mắt Nhan Nhã Tịnh ướt đẫm, sáng lấp lánh đầy mịt mờ, cô không biết ánh mắt luống cuống không kìm lòng được của mình hấp dẫn đàn ông đến mức nào.
Lưu Thiên Hàn nhìn vào mắt cô, yết hầu lăn lộn không ngừng.
Anh gầm khẽ một tiếng, tiếp tục tới gần cô.
Nhan Nhã Tịnh giật thót, vội vàng đẩy người anh ra, cắn răng lui về phía sau, dùng hết sức bình sinh muốn đạp anh xuống giường.
Cú đá của cô không đá được Lưu Thiên Hàn xuống dưới mà lại sơ ý khiến miệng vết thương trên chân, làm cô đau đến mức hít ngược lại một hơi.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình xui tận mạng, chân đau làm cô vô thức rụt lại, nhưng mắt cá chân của cô cũng bị trật, cô rụt chân lại như thế khiến cho cả chân, mắt cá chân và đùi đều đau, thậm chí cả eo cũng đau nữa.
Đúng rồi, cánh tay cũng đau, lưng cũng đau, đầu lại càng đau...
Mồ hôi rịn ra đầy mặt Nhan Nhã Tịnh, đau đến mức gương mặt nhỏ nhắn của cô cũng méo xệch.
Cô há miệng thở dốc, muốn bảo Lưu Thiên Hàn buông mình ra, để mình dịu cơn đau trên người một thoáng, nhưng bởi vì đau quá nên thậm chí còn chẳng thể phát ra âm thanh.
Lưu