Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không ý thức được hoàn cảnh lúng túng của Nhan Nhã Tịnh lúc này, càng nói càng hăng hái.
Nghĩ đến bên cạnh mình còn có hai mầm non Tổ quốc trắng trong thuần khiết, Tô Thu Quỳnh không muốn làm ô nhiễm tâm hồn nhỏ bé của hai đứa, cầm di động của Nhan An Bảo đi ra phòng khách, tiếp tục bày chiêu cho Nhan Nhã Tịnh.
“Trông anh Lưu cứ lầm lì, muốn anh ấy chủ động chắc khó lắm.”
Tô Thu Quỳnh đằng hắng lấy giọng, tiếp tục nói: “Cho nên Nhã Tịnh cưng, cưng phải chủ động xuất kích, chinh phục anh Lưu! Nữ cưa nam cách lớp vải màn, chỉ cần cậu giật lớp vải màn kia xuống, đảm bảo anh ấy không chịu đựng nổi đâu.”
Tô Thu Quỳnh càng nói càng quá mức, Nhan Nhã Tịnh không muốn tiếp tục nghe cô ấy bậy bạ nữa, vội vàng muốn cúp máy.
Kết quả luống cuống thế nào, thay vì ấn dừng cuộc gọi thì lại bấm chế độ loa ngoài.
Giọng Tô Thu Quỳnh oang oang như loa vang ra từ di động của Lưu Thiên Hàn: “Nhã Tịnh, nếu đến vậy còn không được thì cậu cứ trói anh Lưu lại, há cái miệng máu me rộng ngoác của cậu ra…”
Nhan Nhã Tịnh quyết đoán ngắt máy, khóe môi không thể khống chế mà run rẩy.
Trước mặt người khác, Tô Thu Quỳnh lúc nào cũng là dáng vẻ chị đại lạnh lùng cao ngạo, dù là bình thường luôn tủm tỉm cười chăng nữa thì khí chất tản ra cũng là vẻ lạnh lùng xa cách, khiến người không dám dễ dàng thân cận.
Một Tô Thu Quỳnh cao quý lạnh lùng xinh đẹp như vậy, sao vừa chạy đến trước mặt cô là trở nên không rụt rè thế!
Chuyện càng bi thảm hơn là những lời vô ý tứ của cô ấy đều bị anh Lưu nghe thấy cả rồi.
Anh Lưu chắc chắn sẽ cho rằng cô có ý đồ đen tối với anh!
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt nước miếng, giờ thì anh Lưu hiểu lầm cô to rồi.
Cô nên giải thích thế nào mới có thể khiến anh ấy không tiếp tục hiểu lầm nữa đây?
“Anh Lưu, tôi nói chuyện điện thoại xong rồi, di dộng của anh...”
Nhan Nhã Tịnh muốn trả di động cho Lưu Thiên Hàn, vừa ngước lên đã vừa vặn đối diện với cơ thể đối phương.
Nhan Nhã Tịnh cảm nhận được mùi xà phòng tắm thoang thoảng trên người anh, chỉ cảm thấy gương mặt nhỏ của mình càng nóng bừng bừng.
Nhất là những hình ảnh vừa thấy trong Zalo kia, lại bắt đầu quấy rối trong đầu cô.
Bất giác, nam chính trong những tấm ảnh đều tự động thay thành Lưu Thiên Hàn, còn nữ chính… thì đều thay thành cô.
Nhan Nhã Tịnh ra sức nhắm chặt mắt lại, nhưng cho dù cô cố gắng xóa bỏ thế nào, những hình ảnh ấy vẫn quanh quẩn trong đầu cô như ma chú, cứ như bị trúng độc trần gian.
“Anh Lưu, di động của anh...”
Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn chậm chạp không nhận điện thoại, chỉ có thể lặp lại một lần.
Lúc này cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng đã đưa tay ra, anh bước lên một bước nắm trọn cả bàn tay Nhan Nhã Tịnh lẫn di động.
“Em cảm thấy tôi...!lầm lì à?”
Lông mày Lưu Thiên Hàn nhăn chặt, rõ ràng không thích bị miêu tả là lầm lì.
“Không đâu! Tuyệt đối không phải!”
Nhan Nhã Tịnh lắc đầu nguầy nguậy, anh Lưu lầm lì chỗ nào? Năm lần bảy lượt sàm sỡ cô đây này.
Rõ ràng là rất phóng khoáng nhé!
Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh không dám nói những lời này ra miệng.
Cô cố gắng muốn rút tay khỏi tay anh, nhưng hoàn toàn thất bại.
Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể chấp nhận số phận, để mặc Lưu Thiên Hàn nắm tay mình.
Cô đang định nói gì đó cho dịu không khí thì nghe thấy Lưu