Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

135: Anh Giang Cướp Vợ Anh Lưu Nổi Cơn Ghen


trước sau


Tối hôm đó tại Lam Điều, khi biết Nhan Nhã Tịnh là vợ của Lưu Thiên Hàn, Giang Kiến Huy thật sự như bị sét đánh.

Anh ta cũng từng nghĩ, vợ của bạn thì không thể ăn hiếp, liệu mình có nên buông tay hay không?
Nhưng sau đó anh ta điều tra rõ ràng, Nhan Nhã Tịnh đã ký đơn ly hôn với Lưu Thiên Hàn rồi.

Hơn nữa cô còn có hai đứa con rất dễ thương.
Anh ta đã hỏi Cao Bắc Vinh, hai đứa trẻ là con của Hách Trung Văn.
Người phụ nữ mà mình ngày đêm mong nhớ, từng kết hôn với người khác, còn sinh con với người đàn ông khác, trong lòng Giang Kiến Huy có hơi khó chịu.

Nhưng trời sinh anh ta thuộc trường phái sống vô tư, chẳng mấy chốc lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc kệ tiểu tiên nữ của anh ta từng ở bên cạnh ai hay sinh con cho ai, bây giờ cô vẫn đang độc thân!
Bây giờ anh ta và Lưu Cửu, Hách Trung Văn đang ở cùng một vạch xuất phát.

Có lẽ anh ta chỉ cần cố gắng thêm một chút thôi là có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng rồi!
Nếu cuối cùng anh ta thật sự có thể ôm tiểu tiên nữ của mình về nhà, mua một tặng hai, cũng khá ổn!
Giang Kiến Huy không giống một số người đàn ông có gút mắc tình cảm gì đó.

Anh ta ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng rất thoáng.

Lúc trước anh ta trêu ong ghẹo bướm, từng có nhiều người phụ nữ như thế nên cũng không có tư cách yêu cầu tiểu tiên nữ của mình trước khi gặp gỡ mình thì phải thủ thân như ngọc vì anh ta.
Huống hồ tối hôm đó Nhan Nhã Tịnh xảy ra quan hệ với Hách Trung Văn vốn không phải do cô tình nguyện.


Anh ta sẽ không vì chút chuyện này mà chê tiểu tiên nữ trong lòng mình.
Mấy ngày nay anh ta tới đoàn phim tìm Nhan Nhã Tịnh nhưng cô hoàn toàn không tới.

Anh ta cũng không có cách liên lạc với Nhan Nhã Tịnh.

Không tìm thấy Nhan Nhã Tịnh khiến anh ta sốt ruột rối bời, không ngờ sáng nay anh ta lại gặp cô của mình.
Bà ấy kêu anh ta sau này gặp Lưu Cửu thì từ từ khuyên bảo anh, đừng cứ hở một chút là hành hạ con gái người ta, còn kêu anh ta dạy Lưu Cửu làm sao tiếp xúc với con gái.
Tuy cô của anh ta không nói cô gái mà Lưu Cửu giày vò là ai, nhưng Giang Kiến Huy lập tức phản xạ có điều kiện biết được cô gái đó chính là Nhan Nhã Tịnh.
Cho nên, anh ta còn chưa ăn sáng đã vội vã chạy đến chỗ của Lưu Thiên Hàn, muốn giải cứu tiểu tiên nữ của anh ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lúc đầu Giang Kiến Huy còn cảm thấy Lưu Thiên Hàn là đối thủ cạnh tranh đáng gờm.

Sau khi anh ta biết chuyện anh ngược đãi Nhan Nhã Tịnh thì chợt cảm thấy Lưu Cửu không hề đáng sợ chút nào.

Anh ta có thể ôm tiểu tiên nữ của mình về nhà nhanh thôi!
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh vẫn còn sưng vù lên, trên mu bàn tay của cô cũng có vết thương rõ rệt.

Thấy Nhan Nhã Tịnh như thế, chủ nghĩa anh hùng trong Giang Kiến Huy chợt bùng nổ.

Anh ta chắc chắn không thể tiếp tục để Lưu Cửu ăn hiếp tiểu tiên nữ của mình như thế nữa!
Giang Kiến Huy khinh bỉ lẩm bẩm với căn phòng của Lưu Cửu, không ngờ cái thằng Lưu Cửu này trông có vẻ ra dáng, không ngờ sau lưng lại là kẻ thích hành hạ phụ nữ!

Họ là anh em nối khố lớn lên bên nhau, vậy mà anh ta lại không nhìn thấu được bộ mặt thật của anh!
Cái thằng Lưu Cửu này đúng là giấu quá kỹ!
Nhan Nhã Tịnh nhìn mà không hiểu nổi đã từng gặp Giang Kiến Huy ở đâu.

Cô lập tức ngây ra, anh ta đang nói cái gì thế? Cô bị anh Lưu ăn hiếp khi nào? Còn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Lưu Cửu?
Nhan Nhã Tịnh ra sức rút tay khỏi bàn tay của Giang Kiến Huy, nhìn bàn tay của anh ta còn giống nanh vuốt ma quỷ hơn thì có!
“Anh là…?” Nhan Nhã Tịnh lùi về sau một bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Giang Kiến Huy rồi hỏi.
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, tâm hồn non nớt của Giang Kiến Huy bị tổn thương.

Anh ta đưa rượu cho cô, lại tặng hoa cho cô, còn xém chút trải qua một đêm ngọt ngào với cô, vậy mà cô lại không biết anh ta là ai!
Đặc điểm lớn nhất của Giang Kiến Huy chính là mặt dày, không sợ bị tổn thương.

Anh ta bước lên một bước, dáng vẻ thong dong, cà lơ phất phơ nói với Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tôi là Giang Kiến Huy.

Em có thể gọi tôi là anh Huy!”
Khóe miệng của Nhan Nhã Tịnh càng run rẩy mạnh hơn, lại còn anh Huy…
Phát gớm!
Còn tiểu tiên nữ Nhã Tịnh là cái quái gì thế? Cô nghe mà cả người đều thấy khó chịu.
Nhưng lúc này Nhan Nhã Tịnh cũng coi như biết rõ thân phận của Giang Kiến Huy, một trong tứ thiếu

của thủ đô.

Mấy hôm trước, hình như anh ta còn tặng hoa cho cô nữa.

Nhan Nhã Tịnh thấy Giang Kiến Huy muốn kéo tay cô, vội giấu tay ra phía sau ngay lập tức.

Cô vốn định đóng cửa phòng lại, không ngờ da mặt của tên Giang Kiến Huy này rất dày, còn theo cô vào tận phòng.
Anh ta thấy cô phản kháng mình như vậy thì có chút đau lòng.

Nhưng nhớ tới lời cô mình từng nói, Lưu Cửu ngược đãi, hành hạ cô vô cùng thê thảm, bỗng chốc anh ta lại bình thường trở lại.
Không những thế, anh ta còn dành sự thương tiếc khó nói nên lời cho cô.
Chẳng trách cô lại cảnh giác với người khác giới, thì ra là bị tên cầm thú Lưu Cửu kia ngược đãi đến sợ hãi!
Tên khốn kiếp Lưu Cửu này, tiểu tiên nữ Nhã Tịnh đáng yêu thế kia mà anh ta còn có thể nhẫn tâm ngược đãi.

Đúng là quá biến thái!
Giang Kiến Huy sợ sẽ dọa Nhan Nhã Tịnh, anh ta cố gắng làm cho nụ cười xấu xa bất cần của mình trở nên dịu dàng và thân thiết: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em đừng sợ, tôi và Lưu Cửu khác nhau.

Tôi là người tốt, tôi chắc chắn sẽ không ăn hiếp em đâu.”
“Anh...!anh Giang, tôi là Nhan Nhã Tịnh, sau này anh vẫn nên gọi tôi là Nhan Nhã Tịnh đi.

Cách gọi này của anh khiến tôi thật sự không chịu nổi.” Mỗi lần nghe anh ta gọi cô là tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, cô nổi da gà khắp người.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh đi, gọi Nhan Nhã Tịnh thì nghe vẻ chúng ta xa lạ lắm.

Tôi vẫn thích gọi em là tiểu tiên nữ Nhã Tịnh.”
Giang Kiến Huy nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, nhìn có vẻ không dịu dàng thân thiết gì cả, ngược lại giống như con sói xám lớn dần dần dụ dỗ, muốn ăn cô bé quàng khăn đỏ.
“Được rồi.

Anh thích gọi cái gì thì gọi.” Dù sao đàn gảy tai trâu cũng không nghe hiểu, Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn lãng phí thời gian với Giang Kiến Huy: “Anh Giang, nếu anh không còn việc gì thì mới anh ra ngoài, hình như chúng ta cũng đâu có thân.”
Nhan Nhã Tịnh thấy lệnh đuổi khách của mình đã vô cùng rõ ràng rồi.


Ai ngờ Giang Kiến Huy lại không hề nhúc nhích, tỏ ra đau lòng nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em bài xích tôi như vậy, có phải vì Lưu Cửu đã tạo thành bóng ma tâm lý quá nghiêm trọng cho em, đến mức em xem tất cả đàn ông trên đời đều là quái thú tàn bạo không?”
Giang Kiến Huy cố chấp nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em tin tôi đi.

Tôi và Lưu Cửu khác nhau, tôi rất dịu dàng, trước giờ tôi chưa từng hành hạ phụ nữ trên giường!”
Giang Kiến Huy nhìn mu bàn tay của Nhan Nhã Tịnh, đôi mắt đào hoa càng thêm đau lòng: “Tôi nghe cô của mình nói rồi, cái thằng Lưu Cửu đúng là không phải người.

Anh ta ngược đãi em khiến cả người đều bị thương….”
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.

Tôi bảo đảm, có tôi ở đây, Lưu Cửu không dám ăn hiếp em nữa đâu!”
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Nhan Nhã Tịnh cấp tốc bắt não bộ hoạt động, cô của Giang Kiến Huy… chắc không phải người cô mà anh ta nhắc tới chính là bác sĩ Giang đấy chứ?
Bác sĩ Giang hiểu lầm cô bị thương là do Lưu Thiên Hàn ngược đãi.

Lẽ nào bà ấy đã nói chuyện này cho Giang Kiến Huy nghe rồi ư?
Mặt Nhan Nhã Tịnh đỏ lựng lên, thật sự muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu tự tử.

Sao con người thời đại này lại phát triển tư duy như vậy chứ!
Giang Kiến Huy thấy Nhan Nhã Tịnh không nói câu nào mà chỉ đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ và rụt rè ấy càng khiến anh ta chắc chắn suy nghĩ muốn đưa cô thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ.

Tay anh ta kéo một cái, lập tức ôm chặt cô vào lòng: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, bây giờ tôi sẽ đưa em đi!”
“Hai người đang làm gì vậy?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện