Nghĩ đến sự tích phong lưu lẫy lừng của mình trước kia, Giang Kiến Huy sợ Nhan Nhã Tịnh cảm thấy anh ta là ngựa giống, không muốn đi theo anh ta.
Thế là anh ta bèn vội vàng bày tỏ tấm lòng chân thành của mình với Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tôi thừa nhận trước đây mình quả thật có hơi phóng khoáng sa đọa, nhưng tôi thề rằng bây giờ trong tim tôi chỉ có mình em thôi.
Tôi bằng lòng cắt đứt với những người phụ nữ khác ngoài kia.
Từ nay về sau sẽ chỉ có một mình em!”
Hai mắt Lưu Thiên Hàn bất giác híp lại, tên nhãi Giang Nhị này dám ngang nhiên muốn dụ dỗ người phụ nữ của anh ngay trước mặt anh! Hừm, vừa rồi anh nên đánh gãy chân anh ta mới phải!
Cánh tay không tự chủ được mà căng chặt, mặc dù Lưu Thiên Hàn không nói gì, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác nguy hiểm vô cùng.
Anh luôn không rõ tâm tư của cô gái này, nếu cô thật sự muốn bỏ chạy cùng Giang Nhị...
Nhan Nhã Tịnh vừa ngẩng mặt liền va phải đôi mắt lạnh thấu xương của Lưu Thiên Hàn, cô có thể đọc được sự uy hiếp rõ ràng từ trong đôi mắt ấy.
Đôi mắt anh như đang nói rằng, nếu cô dám nắm tay Giang Kiến Huy, anh sẽ chặt cô làm tám khúc ngay lập tức!
Trái tim nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh co rúm lại, anh Lưu thật dã man, cô không muốn bị anh chặt làm tám khúc đâu!
Nhan Nhã Tịnh ho nhẹ một tiếng, vô cùng nghiêm túc nhìn Giang Kiến Huy, nói: “Anh Giang, tôi sẽ không đi với anh.”
Lại bị Nhan Nhã Tịnh tiếp tục từ chối, Giang Kiến Huy tổn thương không còn gì để nói, nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng vẻ không thể tin nổi: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tại sao em lại không muốn đi cùng tôi?”
Đối mặt với sự lên án của Giang Kiến Huy, Nhan Nhã Tịnh thật sự hết sức cạn lời: “Tôi không quen thân gì với anh cả, tại sao lại phải đi cùng anh?”
Bị Nhan Nhã Tịnh chặn họng như thế, Giang Kiến Huy lập tức nghẹn lời, khuôn mặt tuấn tú đang dày đặc mây đen của Lưu Thiên Hàn cũng lập tức chuyển thành trời quang mây tạnh.
Không thân?
Ừ, anh thích.
Ngẩn ngơ một hồi lâu Giang Kiến Huy mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, cho dù tôi và em không thân, em cũng không thể tiếp tục ở lại đây để bị Lưu Cửu hành hạ được.
Lưu Cửu tra tấn em, ngược đãi em, lẽ nào em cũng thích ở bên cậu ta sao!”
Nghe thấy lời của Giang Kiến Huy, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn cho anh ta một bạt tai.
Không muốn bị người khác hiểu lầm tiếp nữa, Nhan Nhã Tịnh gắng bình tĩnh rồi mới chậm rãi làm sáng tỏ mọi chuyện: “Anh Giang, anh sai rồi.
Anh Lưu không hề tra tấn tôi!”
“Sai? Sao có thể sai được? Vết thương trên người em chính là do bị Lưu Cửu tra tấn mà nên.
Cô của tôi kể với tôi hết rồi!”
Nhan Nhã Tịnh bất đắc dĩ nguýt anh ta một cái: “Anh Giang, tai nghe không bằng mắt thấy.
Con mắt nào của anh nhìn thấy vết thương trên người tôi là do anh Lưu tra tấn mà thành? Tôi gặp phải người xấu, là anh Lưu đã cứu tôi.”
“Sao có thể như vậy được?” Giang Kiến Huy kinh hãi nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh ta luôn cảm thấy Lưu Thiên Hàn là cường hào ức hiếp dân lành, bây giờ tình thế nghịch chuyển, cường hào lại biến thành anh hùng cứu mỹ nhân?
Giang Kiến Huy còn chưa hồi phục tinh thần từ cơn chấn động, giọng nói lành lạnh của Lưu Thiên Hàn đã vang lên: “Nhan Nhã Tịnh sẽ không đi cùng cậu.
Cậu có thể cút được rồi!”
Nhan Nhã Tịnh cũng quay mặt sang nhìn Giang Kiến Huy, nói: “Anh Giang, tạm biệt!”
Nhan Nhã Tịnh không muốn ở riêng với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô càng không chấp nhận nổi cái anh Giang thần kinh không bình thường này.
Giang Kiến Huy đáng thương, một lòng nhiệt huyết muốn cứu giúp thiếu nữ Nhan Nhã Tịnh đáng thương bị ngược đãi, nhưng đến cùng, ấn tượng anh ta để lại cho Nhan Nhã Tịnh chỉ là một tên thần kinh không bình thường, là một bình hoa đi đến đâu tán gái đến đó.
Nếu anh ta biết Nhan Nhã Tịnh nghĩ anh ta như thế, chắc chắn sẽ suy sụp hộc máu mất.
Cả Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh đều lạnh lùng ra lệnh đuổi khác, dù da mặt Giang Kiến Huy có dày hơn nữa cũng không thể nào ở lại đây tiếp được.
Bị Nhan Nhã Tịnh từ chối, anh ta thật sự rất đau lòng, nhưng nghĩ lại thì Lưu Cửu đáng sợ như thế, đến anh ta còn sợ, một cô gái yếu đuối như Nhan Nhã Tịnh sao có thể không sợ được!
Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của anh ta từ chối anh ta, chỉ là vì sợ Lưu Cửu mà thôi!
Sớm muộn gì cũng có một ngày anh ta đào được góc tường nhà Lưu Cửu, để tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của anh