Nhan Nhã Tịnh xem xong tin nhắn, hốt hoảng ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Trong lòng cô như có chú nai con nhảy loạn, gì mà kêu cô đi lên tìm anh, hoặc anh xuống dưới tìm cô chứ?
Nhan Nhã Tịnh cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt giả chết.
Cô thật sự muốn giả vờ chưa xem tin nhắn này.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Nhan Nhã Tịnh lại ngồi bật dậy khỏi chăn.
Lưu Thiên Hàn đã nói là làm, ban nãy anh vừa nói nếu cô không lên tìm anh thì anh sẽ xuống tìm cô.
Cô giả bộ làm lơ tin nhắn cũng không được.
Nhan Nhã Tịnh biết tầng cao nhất của khách sạn này là phòng Tổng thống cấp kim cương xa hoa nhất.
Tầng trên cùng đó chỉ có một căn phòng thôi.
Nếu cô đi lên, chắc sẽ không bị người của đoàn phim nhìn thấy.
Nhưng nếu Lưu Thiên Hàn đi xuống...
Đa số nhân viên công tác của đoàn phim đều ở cùng tầng với cô.
Sau khi xảy ra chuyện ban nãy của Dương Mai, rất nhiều nhân viên vẫn chưa nghỉ ngơi, có lẽ vẫn còn người ở hành lang.
Nếu Lưu Thiên Hàn bất chấp tất cả tới gõ cửa phòng cô, e rằng hôm sau tin đồn giữa cô và anh sẽ lan truyền khắp đoàn phim mất.
“Các cô biết không? Tối qua anh Lưu tới phòng của Nhan Nhã Tịnh đấy.”
“Tôi cũng thấy, Nhan Nhã Tịnh đúng là, đã sinh con cho anh Hách rồi còn cùng anh Lưu...”
Nghĩ tới những lời đồn thổi sẽ lan truyền trong đoàn phim, Nhan Nhã Tịnh bịt chặt tai lại.
Rối rắm một lúc, cuối cùng cô vẫn gọi cho Lưu Thiên Hàn.
Gần như Lưu Thiên Hàn bắt máy ngay lập tức.
Không biết có phải ảo giác của Nhan Nhã Tịnh hay không nữa? Cô cảm nhận được sự mờ ám rõ nét trong giọng nói của anh.
“Lên rồi à?”
Nhan Nhã Tịnh nuốt nước miếng, ỉu xìu nói: “Chưa.
Anh Lưu, anh tìm tôi có việc gì thế? Có thể nói qua điện thoại được không? Tôi sắp ngủ rồi.”
Nhan Nhã Tịnh khựng lại một thoáng rồi lại nói thêm một câu: “Nếu anh cũng sắp ngủ rồi thì mai nói cũng được.”
“Tôi không ngủ được.”
Lưu Thiên Hàn nói câu này rất thẳng thừng nghĩa khí, nghe cứ như đứa trẻ không đòi được kẹo vậy.
Không ngủ được ư?
Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, anh Lưu bị mất ngủ nên muốn cô đi lên trò chuyện cùng hả?
Nhan Nhã Tịnh đang định nói gì đó để tránh tiếp xúc với anh thì lại nghe anh nói bằng chất giọng không nghe rõ được cảm xúc: “Không ôm em, tôi không ngủ được.”
Khụ...
Nghe thấy câu này của anh, Nhan Nhã Tịnh xém chút bị sặc nước miếng, không ôm cô anh không ngủ được hả!
Gì mà không ôm cô, anh không ngủ nổi chứ!
Ai để anh ôm hả!
Đúng lúc này, trong đầu Nhan Nhã Tịnh cũng nảy sinh một ý nghĩ khó tin.
Lẽ nào anh Lưu lặn lội chạy tới Nam Kiên xa xôi, còn ở cùng một khách sạn với cô chỉ vì để ôm cô ngủ thôi ư?
Nhan Nhã Tịnh càng ho dữ dội hơn.
Sao một người trông thanh cao, lạnh lùng, cấm dục như anh Lưu lại sẽ trở nên đen tối trước mặt cô như thế chứ!
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, gượng cười mất tự nhiên: “Anh Lưu, anh đùa gì thế? Trò đùa này không buồn cười tí nào đâu! Đã muộn rồi, anh nghỉ sớm chút đi, ngủ ngon, mơ đẹp!”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp cúp máy thì giọng nói có chút không vui của Lưu Thiên Hàn đã lọt vào tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, tôi không đùa! Rồi! Nếu em không đồng ý lên đây, vậy thì bây giờ tôi sẽ xuống đó tìm em!”
Anh Lưu xuống đây ư!
Đừng!
Nghĩ tới anh Lưu điên cuồng đập cửa phòng cô, nhân viên công tác của đoàn phim túm tụm vây xem, Nhan Nhã Tịnh không dám nghĩ đến cảnh tượng mỹ miều này nữa.
Cô chật vật ngồi bật dậy khỏi giường: “Anh Lưu, anh đừng xuống thì hơn, tôi lên đó tìm anh.”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh thay một bộ quần áo kín cổng cao tường rồi đi lên tầng trên cùng.
Tất nhiên là cô không cho phép loại chuyện để Lưu Thiên Hàn ôm mình ngủ này xảy ra.
Tối nay cô nhất định phải nói chuyện tử tế với anh.
Anh là bậc cha chú của cô, về sau họ nhất định phải giữ khoảng cách phù hợp.
Phong cảnh của tầng trên cùng rất đẹp.
Đứng ngắm cảnh sắc bên ngoài từ cửa