Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

146: Không Ôm Cô Anh Không Ngủ Được


trước sau


Nhan Nhã Tịnh xem xong tin nhắn, hốt hoảng ném điện thoại lên tủ đầu giường.

Trong lòng cô như có chú nai con nhảy loạn, gì mà kêu cô đi lên tìm anh, hoặc anh xuống dưới tìm cô chứ?
Nhan Nhã Tịnh cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt giả chết.
Cô thật sự muốn giả vờ chưa xem tin nhắn này.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Nhan Nhã Tịnh lại ngồi bật dậy khỏi chăn.
Lưu Thiên Hàn đã nói là làm, ban nãy anh vừa nói nếu cô không lên tìm anh thì anh sẽ xuống tìm cô.
Cô giả bộ làm lơ tin nhắn cũng không được.
Nhan Nhã Tịnh biết tầng cao nhất của khách sạn này là phòng Tổng thống cấp kim cương xa hoa nhất.

Tầng trên cùng đó chỉ có một căn phòng thôi.

Nếu cô đi lên, chắc sẽ không bị người của đoàn phim nhìn thấy.
Nhưng nếu Lưu Thiên Hàn đi xuống...
Đa số nhân viên công tác của đoàn phim đều ở cùng tầng với cô.

Sau khi xảy ra chuyện ban nãy của Dương Mai, rất nhiều nhân viên vẫn chưa nghỉ ngơi, có lẽ vẫn còn người ở hành lang.

Nếu Lưu Thiên Hàn bất chấp tất cả tới gõ cửa phòng cô, e rằng hôm sau tin đồn giữa cô và anh sẽ lan truyền khắp đoàn phim mất.
“Các cô biết không? Tối qua anh Lưu tới phòng của Nhan Nhã Tịnh đấy.”
“Tôi cũng thấy, Nhan Nhã Tịnh đúng là, đã sinh con cho anh Hách rồi còn cùng anh Lưu...”

Nghĩ tới những lời đồn thổi sẽ lan truyền trong đoàn phim, Nhan Nhã Tịnh bịt chặt tai lại.

Rối rắm một lúc, cuối cùng cô vẫn gọi cho Lưu Thiên Hàn.
Gần như Lưu Thiên Hàn bắt máy ngay lập tức.

Không biết có phải ảo giác của Nhan Nhã Tịnh hay không nữa? Cô cảm nhận được sự mờ ám rõ nét trong giọng nói của anh.
“Lên rồi à?”
Nhan Nhã Tịnh nuốt nước miếng, ỉu xìu nói: “Chưa.

Anh Lưu, anh tìm tôi có việc gì thế? Có thể nói qua điện thoại được không? Tôi sắp ngủ rồi.”
Nhan Nhã Tịnh khựng lại một thoáng rồi lại nói thêm một câu: “Nếu anh cũng sắp ngủ rồi thì mai nói cũng được.”
“Tôi không ngủ được.”
Lưu Thiên Hàn nói câu này rất thẳng thừng nghĩa khí, nghe cứ như đứa trẻ không đòi được kẹo vậy.
Không ngủ được ư?
Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, anh Lưu bị mất ngủ nên muốn cô đi lên trò chuyện cùng hả?
Nhan Nhã Tịnh đang định nói gì đó để tránh tiếp xúc với anh thì lại nghe anh nói bằng chất giọng không nghe rõ được cảm xúc: “Không ôm em, tôi không ngủ được.”
Khụ...
Nghe thấy câu này của anh, Nhan Nhã Tịnh xém chút bị sặc nước miếng, không ôm cô anh không ngủ được hả!
Gì mà không ôm cô, anh không ngủ nổi chứ!
Ai để anh ôm hả!
Đúng lúc này, trong đầu Nhan Nhã Tịnh cũng nảy sinh một ý nghĩ khó tin.

Lẽ nào anh Lưu lặn lội chạy tới Nam Kiên xa xôi, còn ở cùng một khách sạn với cô chỉ vì để ôm cô ngủ thôi ư?
Nhan Nhã Tịnh càng ho dữ dội hơn.

Sao một người trông thanh cao, lạnh lùng, cấm dục như anh Lưu lại sẽ trở nên đen tối trước mặt cô như thế chứ!
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, gượng cười mất tự nhiên: “Anh Lưu, anh đùa gì thế? Trò đùa này không buồn cười tí nào đâu! Đã muộn rồi, anh nghỉ sớm chút đi, ngủ ngon, mơ đẹp!”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp cúp máy thì giọng nói có chút không vui của Lưu Thiên Hàn đã lọt vào tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, tôi không đùa! Rồi! Nếu em không đồng ý lên đây, vậy thì bây giờ tôi sẽ xuống đó tìm em!”
Anh Lưu xuống đây ư!
Đừng!
Nghĩ tới anh Lưu điên cuồng đập cửa phòng cô, nhân viên công tác của đoàn phim túm tụm vây xem, Nhan Nhã Tịnh không dám nghĩ đến cảnh tượng mỹ miều này nữa.
Cô chật vật ngồi bật dậy khỏi giường: “Anh Lưu, anh đừng xuống thì hơn, tôi lên đó tìm anh.”
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh thay một bộ quần áo kín cổng cao tường rồi đi lên tầng trên cùng.
Tất nhiên là cô không cho phép loại chuyện để Lưu Thiên Hàn ôm mình ngủ này xảy ra.

Tối nay cô nhất định phải nói chuyện tử tế với anh.


Anh là bậc cha chú của cô, về sau họ nhất định phải giữ khoảng cách phù hợp.
Phong cảnh của tầng trên cùng rất đẹp.

Đứng ngắm cảnh sắc bên ngoài từ cửa

sổ ở lối cầu thang, ánh đèn của mọi nhà đều phản chiếu hết vào mắt.
Cách đây không xa là bờ biển, từ đây nhìn cũng không rõ lắm.

Nhưng trong phòng của Lưu Thiên Hàn lại có thể nhìn cảnh biển ở đối diện vô cùng rõ ràng.
Có lẽ do anh lười phải mở cửa cho Nhan Nhã Tịnh, nên cánh cửa của phòng Tổng thống không hề đóng.
Lưu Thiên Hàn không ở trong phòng khách, căn phòng Tổng thống này có diện tích hơn ba trăm mét vuông với hơn chục gian phòng.

Nhan Nhã Tịnh thật sự không biết phải tìm anh ở phòng nào.
Nhan Nhã Tịnh biết sẽ không có ai to gan lớn mật chạy tới tầng trên cùng quấy rầy Lưu Thiên Hàn nghỉ ngơi.

Nhưng vì canh cánh trong lòng, nên cô vẫn cẩn thận đóng chặt cửa phòng Tổng thống lại.

Cô sợ bị người khác trông thấy mình đến phòng của anh.
Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn tới từng phòng tìm Lưu Thiên Hàn.

Cô lấy di động ra định gọi cho anh, nhưng điện thoại còn chưa gọi đi thì anh đã xuất hiện ngay trước mặt cô.
Anh Lưu chỉ cuốn một chiếc khăn tắm.
“Anh Lưu, anh có thể...!có thể mặc quần áo vào trước đã không?” Nhan Nhã Tịnh hỏi thử.
“Mặc quần áo thì ôm em ngủ thế nào được?” Lưu Thiên Hàn nói câu này rất hợp tình hợp lý, như thể Nhan Nhã Tịnh không để anh ôm đi ngủ là chuyện trời đất không tha vậy.

Trong thoáng chốc, cô cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nhan Nhã Tịnh lo lắng túm vạt áo, một lúc lâu sau, cô mới lấy lại giọng nói của mình: “Anh Lưu, chúng ta nói chuyện tử tế đi.”
Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, cô muốn bình tĩnh và tự tin nhìn thẳng vào Lưu Thiên Hàn.


Nhưng đứng trước mặt anh, cô trở nên vô cùng nhỏ yếu, không có lấy một chút khí thế nào hết.
Cô chỉ đành hốt hoảng quay mặt đi, lắp bắp nói với anh: “Anh Lưu, sau này...!sau này chúng ta...!Chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Lưu Thiên Hàn không khỏi nhíu mày: “Em nói gì cơ?”
Nhan Nhã Tịnh lấy hết can đảm nói tiếp: “Tôi nói, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.

Anh là ông cậu của An Bảo và An Mỹ, là trưởng bối của tôi.

Tôi không muốn người khác hiểu nhầm giữa chúng ta có mối quan hệ mập mờ gì đó.”
“Không hề hiểu nhầm.” Lưu Thiên Hàn bước lên một bước, Nhan Nhã Tịnh sợ tới mức vội lùi lại.

Nhưng sau lưng cô là sofa, khiến cô té thẳng lên ghế.
“Nhan Nhã Tịnh, giữa hai ta vốn đã mập mờ rồi.”
Nhan Nhã Tịnh cũng thấy thế, khoảng thời gian này cô thật sự rất mập mờ với anh.

Nhưng khi bị Lưu Thiên Hàn vạch thẳng ra như thế, trong lòng cô vẫn thấy rối bời khó nói thành lời.
Như thể cô đã làm ra chuyện gì trời đất không tha, bị người đời vây xem vậy.
“Anh Lưu, sau này...!sau này chúng ta đừng như thế nữa, tôi...”
“Nhan Nhã Tịnh.” Không đợi cô nói hết, Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời cô: “Tôi nói rồi, chờ sau khi vết thương của em khỏi hẳn, tôi sẽ không nhịn nữa.”
Đầu óc của Nhan Nhã Tịnh như nổ tung, anh Lưu nói thế là có ý gì?
Lẽ nào tối nay, anh muốn...!cô?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện