Sau khi Nhạc Dũng pha cà phê xong, vốn là định quay về phòng ngủ.
Nhưng anh ta sợ vừa trở về, Nhan Vũ Trúc sẽ lại nhào lên người mình.
Anh ta yên lặng rũ bỏ cơn nổi da gà trên người, đặt cà phê xuống, dứt khoát rời khỏi phòng khách.
Dù sao khách sạn này cũng nhiều phòng như vậy, chỗ này không ở được thì tất sẽ có chỗ khác.
Nhạc Dũng rời khỏi, vừa khéo thuận tiện cho Nhan Vũ Trúc động tay động chân.
Cô ta gần như đã sao chép toàn bộ tài liệu trên máy tính của Nhạc Dũng, gửi cho người kia.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Nhan Vũ Trúc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người kia đã nói, chỉ cần lần này anh ta đấu thầu thành công, anh ta sẽ xóa hết những bức ảnh không đứng đắn của cô ta đi.
Bây giờ cô ta đã lấy được mức giá đấu thầu thấp nhất rồi, người kia nhất định có thể đánh bại Lưu Thị.
Cô ta cũng không phải thân bại danh liệt nữa.
Lúc Nhan Nhã Tịnh tỉnh lại, Lưu Thiên Hàn vẫn đang ngủ say.
Trước giờ giấc ngủ của anh luôn rất nông, cũng chỉ khi ôm Nhan Nhã Tịnh mới có thể ngủ an giấc như thế.
Nhan Nhã Tịnh rời khỏi vòng tay Lưu Thiên Hàn, vừa định rón rén xuống giường thì lại phát hiện bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn vẫn còn đặt trên người mình.
Nhan Nhã Tịnh vươn tay kéo vuốt sói ra, mặc quần áo tử tế vào rồi rời đi.
Nhan Nhã Tịnh thức dậy rất sớm, cô tưởng rằng mình trở về phòng lúc này thì sẽ không bị ai phát hiện.
Ai ngờ, cô vừa đẩy cửa phòng Lưu Thiên Hàn ra thì đã thấy Liễu Đào đứng ở bên ngoài.
Rõ ràng Liễu Đào cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ đi ra từ phòng Lưu Thiên Hàn.
Cô ấy không khỏi sững sờ, ngay sau đó, khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt của cô ấy nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Đối diện với ý cười trong mắt Liễu Đào, cả người Nhan Nhã Tịnh đều thấy không thoải mái.
Cũng không phải bởi vì Liễu Đào cười chê, mà vì cô ấy cười như thế làm cô luôn cảm thấy chuyện giữa cô và Lưu Thiên Hàn đã bị người ta phát hiện rồi.
“Chào buổi sáng!” Nhan Nhã Tịnh có chút giấu đầu lòi đuôi, nói: “Tôi và anh Lưu không có gì cả đâu, tôi đến phòng anh ấy bàn chuyện công việc thôi.”
Nhan Nhã Tịnh không giỏi nói dối, cô vừa nói xong lời này, khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
Nhưng ngay sau đó, Nhan Nhã Tịnh đã lấy lại bình tĩnh.
Thật ra, cô cũng không tính là nói dối.
Tối qua cô đến phòng Lưu Thiên Hàn quả thật là có việc.
Dỗ anh ngủ, cũng có thể coi là chuyện rất quan trọng mà?
Liễu Đào bật cười, khuôn mặt vốn lạnh lùng đến cùng cực kia lập tức giống như hoa đào nở rộ trong ngày xuân, đẹp không sao tả xiết: “Bác sĩ Nhan, cô đáng yêu thật đấy.
Tôi có nói cô và anh Lưu có gì đâu?”
Thấy Nhan Nhã Tịnh vô cùng xấu hổ, Liễu Đào tiếp tục cười nói: “Thôi được rồi, không trêu cô nữa.
Tôi không bép xép nhiều chuyện đâu.
Cho dù giữa cô và anh Lưu thật sự có chuyện gì thì tin đồn của cô và anh Lưu cũng không phải truyền ra từ miệng tôi.”
Nghe Liễu Đào nói vậy, Nhan Nhã Tịnh lập tức thở phào một hơi.
Cô nhẹ nhàng nói “cảm ơn” với Liễu Đào rồi chạy vọt xuống căn phòng dưới lầu.
Sau khi chạy về phòng mình, Nhan Nhã Tịnh mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Trên tầng cao nhất chỉ có một căn phòng tổng thống cấp kim cương.
Phòng của Liễu Đào lại ở không ở tầng trên cùng, cô ấy lên đó làm gì!
Chẳng lẽ, giữa Liễu Đào và anh Lưu cũng có chuyện gì đó?
Nhan Nhã Tịnh lắc đầu thật mạnh.
Một người thanh cao như Liễu Đào, cô thật sự không dám nghĩ cô ấy sẽ có ý với anh Lưu! Có lẽ là Liễu Đào chỉ lên tầng cao nhất ngắm cảnh thôi!
Hơn nữa, những cô gái khác có ý với Lưu Thiên Hàn thì liên quan gì đến cô đâu!
Cô còn ước gì mau chóng vạch rõ ranh giới với anh Lưu cơ mà!
Trước đây Nhan Nhã Tịnh không có ý định yêu đương hay kết hôn.
Bây giờ cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình kết hôn thì anh Lưu sẽ không tiếp tục ức hiếp mình nữa.
Đối tượng kết hôn của cô đương nhiên không thể là Hách Trung Văn được.
Nếu cô ở bên Hách Trung Văn, vẫn sẽ ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp với anh Lưu.
Đương nhiên càng không thể là Giang Kiến Huy.
Chưa kể tới việc Giang Kiến