Trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng biết rõ đêm nay cô và Tô Thu Quỳnh sẽ không thể cùng nhau rời đi được, nhưng nếu để một mình Tô Thu Quỳnh rời khỏi đây thì cũng tốt.
Cô cũng là một người phụ nữ kiêu hãnh, tất nhiên cô sẽ không để cho An Trí Dũng làm chuyện kia với cô ở trước mặt mọi người.
Nhưng chỉ cần Tô Thu Quỳnh có thể rời khỏi đây là cô có thể không e ngại mà liều mạng với An Trí Dũng.
Tối nay cho dù cô có phải bỏ mạng ở đây thì cũng không thể để đám người ghê tởm này của nhà họ An tiếp tục làm tổn thương Tô Thu Quỳnh nữa.
Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đã xinh đẹp, cô cười lên như vậy trông càng giống như một cô tiên giáng trần động lòng người.
An Trí Dũng thấy vậy, trong lòng rạo rực nuốt nước miếng.
Nhưng nghĩ đến việc chị hai An Tình của mình căm ghét nhất chính là Tô Thu Quỳnh, anh ta vẫn muốn giúp trút giận thay An Tình.
Quan trọng hơn là Tô Thu Quỳnh cũng rất xinh đẹp, anh ta cũng không nỡ để cô đi.
“Được, nếu cô đã thích tôi như vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cô trước!”
An Trí Dũng cười đắc ý, đi tới nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh.
Bị An Trí Dũng nắm cổ tay, Nhan Nhã Tịnh kinh tởm đến mức buồn nôn, cô cố ép mình phải bình tĩnh lại: “Thả Thu Quỳnh đi!”
“Tôi nói thật cho cô biết vậy.
Tối nay, cả cô và Tô Thu Quỳnh, tôi sẽ không để ai đi cả!”
Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh run lên, tay cô dồn lực, hất văng tay An Trí Dũng ra.
Trong lòng cô hoảng loạn vô cùng, cô không ngờ đêm nay An Trí Dũng lại quyết tâm muốn làm nhục Tô Thu Quỳnh.
“Ồ, cũng mạnh mẽ đấy nhỉ, cậu chủ đây thích kiểu này của cô đấy!”
Nhìn thấy An Trí Dũng định lao vào người Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cô thoát khỏi sự khống chế của tên đàn em An Trí Dũng, bảo vệ trước người Nhan Nhã Tịnh.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt đanh lại, gương mặt nhỏ nhắn quyến rũ trời sinh mang theo mấy phần lạnh lùng: “An Trí Dũng, không phải anh muốn xem tôi nhảy sao? Đừng đụng vào Nhã Tịnh, bây giờ tôi sẽ nhảy cho anh xem!”
Nói xong, Tô Thu Quỳnh quay người một cái đã đứng ở giữa sân khấu.
Dưới ánh đèn, thân hình kiều diễm của người phụ nữ xinh đẹp như không giống như ở cõi trần.
An Trí Dũng không thể kiềm chế được nữa, ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng mình.
Tô Thu Quỳnh kinh tởm vô cùng, cô nghiến răng hét lên: “An Trí Dũng, đồ điên, anh thả tôi ra ngay!”
Từ trước tới nay Tô Thu Quỳnh luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng bị An Trí Dũng ôm như vậy, cô cũng không thể giữ được bình tĩnh như bình thường nữa.
Cô định cầm chai rượu trước mặt đập mạnh vào người An Trí Dũng, nhưng chai rượu đó cách cô quá xa, cô với không tới.
Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi đến mức máu chảy ra, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể ngăn được An Trí Dũng lại gần.
…
Một nơi