Nước mắt Dương Mai từ từ rơi xuống, cô ta không thể phá hỏng hình tượng tốt đẹp của Nhan Vũ Trúc trong lòng Lưu Thiên Hàn được.
“Anh Lưu, anh đừng hiểu lầm, chị Nhan Vũ Trúc bảo tôi bắt cóc hai đứa nhóc này không phải vì chị ấy tàn nhẫn độc ác gì đâu, mà ngược lại, chị Nhan Vũ Trúc là người thiện lương nhất trên thế giới này! Là do Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh đã nhiều lần hãm hại chị Nhan Vũ Trúc, chị Nhan Vũ Trúc thật sự bị ép tới đường cùng mới ra tay với Nhan Nhã Tịnh!”
“Anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh thật đáng sợ, cô ta đã nhiều lần muốn lấy tính mạng của chị Nhan Vũ Trúc, nếu không phải mạng chị Nhan Vũ Trúc lớn thì chị ấy đã chết dưới tay của Nhan Nhã Tịnh từ lâu rồi!”
“Anh Lưu, anh thật sự không thể giúp Nhan Nhã Tịnh khi dễ tôi! Anh là bạn trai chị Nhan Vũ Trúc, tôi là chị em tốt nhất của chị Nhan Vũ Trúc, chúng ta mới cùng chiến tuyến.
”
Nghe Dương Mai nói xong, chân mày Lưu Thiên Hàn khẽ nhíu lại.
Khí chất trên người anh vốn dĩ đã áp đảo người khác rồi, bây giờ khi anh nhíu mày, bộ dạng càng làm người ta phải sợ hãi cách xa vạn dặm.
Không nghĩ tới người sai Dương Mai bắt cóc hai đứa nhỏ lại là Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc, thật sự càng ngày càng không biết an phận!
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn lạnh lùng, sắc bén như dao, cũng bởi vì năm năm trước Nhan Vũ Trúc cứu anh, nếu không chỉ với việc Nhan Vũ Trúc cứ liên tục hại Nhan Nhã Tịnh thì cũng đủ để cô ta hoá thành một thi thể lạnh băng từ lâu rồi.
Bởi vì Nhan Vũ Trúc cứu mạng anh, anh sẽ không tự tay giết chết Nhan Vũ Trúc, nhưng nếu Nhan Nhã Tịnh dẫm chết Nhan Vũ Trúc, anh sẽ dung túng.
“Anh Lưu, anh giúp tôi dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh với hai đứa nhỏ được không? Nhan Nhã Tịnh khi dễ chị Nhan Vũ Trúc như vậy, anh dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh, chị Nhan Vũ Trúc nhất định sẽ càng yêu anh! Anh nhất định cũng muốn chị Nhan Vũ Trúc yêu anh mà nhỉ!” Dương Mai hung hăng trừng mắt với Nhan Nhã Tịnh, ngay sau đó nhìn Lưu Thiên Hàn nói.
Chân mày Lưu Thiên Hàn càng nhíu chặt lại, người phụ nữ tên Dương Mai này, thế mà lại muốn anh dạy dỗ giáo huấn Nhan Nhã Tịnh? Kẻ não tàn còn thông minh hơn cô ta!
“Bốp!”
Lưu Thiên Hàn không lên tiếng, Nhan Nhã Tịnh đã hung hăng tát lên mặt của Dương Mai.
Dương Mai không dám tin mà mở to đôi mắt: “Nhan Nhã Tịnh, cô! cô dám đánh tôi sao?”
Nhan Nhã Tịnh lắc lắc tay, lại tát một cái thật mạnh lên mặt Dương Mai: “Dương Mai, tôi đánh cô đấy!”
Bắt cóc con cưng của cô, cô đánh cô ta thế còn nhẹ, nếu hai đứa nhỏ thật sự có chuyện gì, cô nhất định sẽ đem Dương Mai ra xé xác thành trăm mảnh!
Bạch liên hoa, thánh mẫu gì đó, Nhan Nhã Tịnh không thích làm, ghét một người đương nhiên phải đánh một trận!
“Nhan Nhã Tịnh, cô có tư cách gì mà đánh tôi? Cô cho rằng anh Lưu sẽ chống lưng cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, anh Lưu đi với cô tới đấy chỉ vì nể mặt chị Nhan Vũ Trúc thôi! Đáng tiếc, chị Nhan Vũ Trúc ghét nhất chính là người em gái cô đấy!”
Hai cái tát này của Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức mà đánh, Dương Mai đau tới phát run, cô ta dùng sức cắn chặt răng, quay mặt lại nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh phải giúp tôi đòi lại công bằng! Tôi là chị em tốt của chị Nhan Vũ Trúc, anh không thể dung túng Nhan Nhã Tịnh khi dễ tôi!”
Đối mặt với việc Dương Mai lên án, Lưu Thiên Hàn mắt cũng không liếc một cái, anh cẩn thận cầm bàn tay của Nhan Nhã Tịnh lên, nhìn thấy lòng bàn tay của cô phiếm hồng, anh nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Dương Mai khiếp sợ đến mức mở to hai mắt, dựa vào mối quan hệ của anh Lưu với Nhan Vũ Trúc, dưới loại tình huống này, anh Lưu đáng ra phải giúp cô ta trút giận mới đúng? Sao anh lại hỏi Nhan Nhã Tịnh có đau không?
Anh Lưu lúc này nhìn trông có vẻ rất để ý tới Nhan Nhã Tịnh, tuy rằng anh Lưu là người đàn ông của Nhan Vũ Trúc, nhưng cô ta chưa từng nhìn thấy anh Lưu dịu dàng như vậy với Nhan Vũ Trúc.
Trong đầu Dương Mai đột nhiên có một ý nghĩ