Vì buổi chiều đoàn phim còn không ít công việc, sau khi rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang, Nhan Nhã Tịnh về thẳng đoàn phim.
Buổi sáng Cao Trúc và Trịnh Kiều hãm hại Nhan Nhã Tịnh thất bại, buổi chiều hai người họ yên tĩnh đi nhiều, Nhan Nhã Tịnh hiếm khi nhàn nhã, hiệu suất công việc cao đến mức bản thân cô cũng có chút kinh ngạc.
Lúc chiều Nhan Nhã Tịnh đến đoàn phim đã hơi muộn, cô cho rằng tối nay phải tăng ca mới có thể hoàn toàn công việc trong tay, không nghĩ tới còn chưa tới giờ tan làm, cô đã xử lý xong xuôi công việc còn lại.
Tôn Lệ luôn luôn giúp đỡ cô, thấy cô làm xong việc, cô ta nói cô có thể về trước.
Nhan Nhã Tịnh thu dọn đồ đạc của mình, vừa định rời đi, Dương Mai đỏ mắt xông vào đoàn phim.
Nhan Nhã Tịnh sững sốt, Dương Mai không phải bị thuộc hạ của Lưu Thiên Hàn đưa tới cục cảnh sát rồi sao, sao cô ta còn có thể chạy ra?
Thấy Dương Mai cách mình ngày càng gần, Nhan Nhã Tịnh lập tức nâng cao cảnh giác mười hai lần, cô cảm thấy Dương Mai đến đoàn phim nhất định là bắt cóc không thành công, không cam lòng, muốn liều mạng với cô.
“Nhan Nhã Tịnh, cô cút ra đây cho tôi!”
Mắt Dương Mai dâng trào hận ý không thể hóa giải, dáng vẻ đó như hận không thể ăn tươi nuốt sống Nhan Nhã Tịnh.
Tay Dương Mai còn cầm chai bia, nhưng Nhan Nhã Tịnh biết, trong đó nhất định không phải bia.
Nghĩ tới lần trước ở bệnh viện, cô xém chút bị một người đàn ông xa lạ tạt axit, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lập tức run rẩy, giác quan thứ sáu nói với cô rằng chất lỏng trong chai bia của Dương Mai rất có khả năng là axit!
“Dương Mai, cô đã bị đoàn phim chúng tôi đuổi rồi, ai cho phép cô vào!”
Thấy khí thế hung hăng của Dương Mai, Tôn Lệ cực kỳ không thoải mái trong lòng, không đợi Nhan Nhã Tịnh mở miệng, cô ta đã ra lệnh đuổi khách: “Dương Mai, mời cô rời khỏi nơi này ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Chị Tôn, chị đừng kích động, lỡ Mai thật sự tìm Nhã Tịnh có việc gì thì sao?” Nhan Vũ Trúc dậm lớp trang điểm xong, tươi cười đi xuống từ trên xe bảo mẫu, nói với Tôn Lệ.
Vừa rồi, Dương Mai chủ động gọi điện thoại cho cô ta, Dương Mai nói, có người bảo lãnh cô ta ra khỏi cục cảnh sát, nhưng con đường diễn xuất của cô ta có lẽ hoàn toàn hủy rồi.
Mà cô ta trở nên thê thảm như vậy đều do Nhan Nhã Tịnh ban tặng.
Dương Mai nói, buổi chiều cô ta sẽ tới đoàn phim, tạt axit Nhan Nhã Tịnh, để Nhan Nhã Tịnh biến thành kẻ xấu xí ghê tởm chết người không đền mạng, cô ta hi vọng đến lúc đó Nhan Vũ Trúc có thể giúp đỡ cô ta, để cô ta thuận lợi báo thù.
Khiến Nhan Nhã Tịnh biến thành kẻ xấu xí ghê tởm chết người không đền mạng à…
Nhan Vũ Trúc nhìn chai bia trong tay Dương Mai, cười đến hàng mày cong cong, chuyện tốt như vậy, cô ta sao có thể không giúp!
Nhan Vũ Trúc nói lời này, Tôn Lệ thật sự không tin, nhưng Nhan Vũ Trúc lớn nhất đoàn phim, Tôn Lệ không thể không cho cô ta mặt mũi, cô ta cảnh giác nhìn Dương Mai một chốc: “Dương Mai, có gì cô nói mau, bác sĩ Nhan rất bận, không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với cô!”
Thấy Tôn Lệ không ngăn cản nữa, Dương Mai cầm chai bia trong tay, đi thẳng về phía Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vốn muốn tránh xa kẻ điên Dương Mai này, nhưng Dương Mai đã tìm tới trước mặt cô rồi, cô cũng không có cách nào hoàn toàn xem cô ta như không khí.
Trịnh Kiều và Cao Trúc như biết mục đích hôm nay Dương Mai tới, họ cười tít mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, dáng vẻ vui vẻ khi người gặp họa.
Nhan Nhã Tịnh thu lại ánh mắt trên chai bia trong tay Dương Mai: “Dương Mai, cô tìm tôi có việc gì?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô hại tôi thật thảm!”
Trong mắt Dương Mai giăng đầy tơ máu, nhìn rất đáng sợ: “Mặc dù tôi không phải quá hot trong giới giải trí, nhưng cũng có tiền đồ tốt đẹp, nhưng sau khi gặp phải cô, tất cả mọi thứ của tôi đều bị hủy rồi! Nhan Nhã Tịnh, tôi đã hoàn toàn bị