Chiến Mục Hàng biết mình tát Tô Thu Quỳnh một bạt tay này, không phải vì anh đau lòng cho An Tình.
Anh ta nghĩ phần lớn chắc là vì anh ta không chịu được Tô Thu Quỳnh từ trước đến nay luôn khúm núm với mình, mà giờ lại bỗng dưng trở nên ngông nghênh trước mặt anh ta như thế.
Nhưng sau khi tát xong, Chiến Mục Hàng lập tức hối hận.
Anh ta cảm thấy hình như cái tát này đã đánh vỡ thứ gì đó.
Hình như là thứ gì đó vốn dĩ rất khó có được mà anh ta mãi luôn chật vật theo đuổi.
Bây giờ một cú tát này của anh ta đã đánh vỡ nó tan tành, không thể ghép lại được.
Chiến Mục Hàng bất chợt siết chặt ngón tay, anh ta cố gắng muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng bỗng nhiên không biết làm thế nào để tóm lấy.
Cái tát này của Chiến Mục Hàng rất tàn nhẫn, đánh đến mức khóe miệng Tô Thu Quỳnh chảy cả máu.
Nhưng Tô Thu Quỳnh lại không hề cảm thấy đau, cô vẫn tươi cười xinh đẹp, quyến rũ yêu kiều đến nao lòng.
Đây chính là người đàn ông mà cô đã yêu nửa đời mình!
Cô kéo chiếc áo trên người mà vẫn thấy lạnh.
Cơ thể lạnh thì mặc nhiều quần áo là được, nhưng thâm tâm giá buốt thì làm thế nào cũng không ấm nổi.
Tầm mắt của Tô Thu Quỳnh lạnh lùng lướt qua người Chiến Mục Hàng.
Bỗng nhiên, cô bất ngờ quay người, bước nhanh lao ra ngoài phòng.
Tốc độ của cô rất nhanh, đến nỗi Chiến Mục Hàng vươn tay ra, làm thế nào cũng chẳng túm được cổ tay cô.
“Tô…”
Chiến Mục Hàng muốn gọi Tô Thu Quỳnh lại, nhưng anh ta còn chưa kịp gọi tên cô thì An Tình đã khóc đến thở không ra hơi, nhào tới trong ngực anh ta.
“Anh Mục Hàng, đau quá, em đau quá…”
An Tình tỏ ra ấm ức, không ngừng khóc thút thít, cứ như đứa trẻ chịu ấm ức gì kinh khủng lắm.
Cái đầu nhỏ của cô ta dán chặt lên lồng ngực của Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, anh nói xem tại sao Tô Thu Quỳnh lại ăn hiếp em như vậy chứ! Anh Mục Hàng, trong lòng em khó chịu lắm!”
An Tình chớp mắt, nước mắt trong suốt, lóng lánh thấm ướt lồng ngực của Chiến Mục Hàng.
Cô ta nghĩ mình ra sức khóc thế này rồi, thể nào Chiến Mục Hàng cũng phải an ủi cô ta một chút.
Dẫu sao lúc nãy, anh ta mới giúp cô ta dạy dỗ Tô Thu Quỳnh một trận ra trò.
Nhưng nằm ngoài suy đoán của cô ta là, thậm chí anh ta còn chẳng vuốt ve sống lưng cô ta an ủi chút nào.
Anh ta lạnh lùng đẩy cô ta ra, trong giọng nói không hề dịu dàng chút nào hết: “An Tình, em ra ngoài đi! Để anh yên tĩnh một chút!”
“Anh Mục Hàng…”
An Tình ấm ức gọi tên của Chiến Mục Hàng, nhưng anh ta lại thẳng thừng đẩy cửa, mời cô ta ra ngoài.
An Tình hận đến mức muốn cắn nát hàm răng sứ trong miệng.
Nhưng Chiến Mục Hàng đã quyết tâm không để ý tới cô ta rồi, An Tình không thể chơi chiêu nũng nịu vùi đầu vào lòng anh ta được nữa.
Cô ta hung hăng giậm chân, chỉ đành thất vọng bỏ đi.
An Tình vừa rời đi, điện thoại của Chiến Mục Hàng đã reo lên.
Là trợ lý đặc biệt của anh ta gọi tới.
Trợ lý đặc biệt gọi cho anh ta vào lúc này làm anh ta hơi ngạc nhiên.
Chiến Mục Hàng chau mày, vẫn nhận máy.
Trợ lý đặc biệt của Chiến Mục Hàng là một chàng trai trẻ ấm áp như ánh mặt trời, nhưng lúc này rõ ràng trong giọng nói của cậu ta lại mang theo vẻ nặng nề.
“Cậu Chiến, mợ chủ… lúc cô Tô ở trong tù, có người lấy danh nghĩa của anh để bạo hành cô ấy.”
Tay của Chiến Mục Hàng siết chặt, gần như muốn bóp nát điện thoại trong tay: “Bạo hành ư?”
“Đúng thế.” Giọng của trợ lý lộ vẻ thương xót rõ rệt, còn có chút phẫn nộ khó nói thành lời: “Cô Tô đã phải chịu bạo hành trong tù gần năm năm.”
“Xương sườn của cô ấy bị gãy rất nhiều lần, gân tay của cô ấy bị người ta cắt đứt.
Cô ấy từng tự sát không dưới mười lần, nhưng đều được cứu sống.
Có thể do thường xuyên bị bạo hành nên cô Tô mắc chứng trầm cảm rất nặng.”
Trợ lý chợt khựng lại rồi nói tiếp: “Cậu Chiến, cô Tô ở trong tù còn bị ép phá thai nữa.
Lần đó… lần đó cũng lấy danh nghĩa của anh.
Lúc phá thai, bác sĩ không tiêm thuốc tê cho cô Tô, hơn nữa, thủ đoạn còn vô cùng tàn bạo.”
“Nghe nói, sau khi cô ấy phá thai còn chảy rất nhiều máu, xém chút đã chết…”
Trợ lý nói tới đây, không khỏi khẽ lẩm bẩm một câu: “Thật ra, nếu cô Tô chết vào lúc đó thì cũng