Chu Bội Linh vốn định thương lượng chuyện này một cách hòa hảo, chừa cho Nhan Nhã Tịnh chút mặt mũi.
Nhưng vừa rồi cô ta mới nhận được tin nhắn từ Nhan Vũ Trúc.
Nhan Vũ Trúc nói muốn nhân cơ hội này dạy dỗ cho Nhan Nhã Tịnh một bài học, hy vọng cô ta có thể giúp một tay.
Quan hệ giữa Chu Bội Linh và Nhan Vũ Trúc cũng không tính là thân thiết cho lắm, cũng chỉ từng gặp mặt rồi để lại phương thức liên hệ cho nhau thôi.
Nhưng Nhan Vũ Trúc là ai cơ chứ!
Là người phụ nữ của anh Lưu!
Rất nhiều nhân viên của Lưu Thị đều cho rằng Nhan Vũ Trúc sẽ là bà chủ tương lai của bọn họ, Chu Bội Linh cũng tin chắc là như vậy.
Bà chủ tương lai có việc cần giúp đỡ, đương nhiên là cô ta phải theo chân phục tùng rồi!
Chu Bội Linh đã đảm nhiệm vị trí này nhiều năm như vậy rồi, cô ta có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Sự việc ngày hôm nay, cô ta biết nếu chỉ dựa vào mấy câu của Trịnh Kiều, Cao Trúc và Dương Quỳnh Thư mà đã kết luận Nhan Nhã Tịnh làm hỏng cái túi kia thì quá bộp chộp độc đoán, sẽ không công bằng với Nhan Nhã Tịnh.
Nhưng trên đời này làm gì có chỗ nào là công bằng thật sự đâu!
Nhan Nhã Tịnh đắc tội Nhan Vũ Trúc, hôm nay lại đúng dịp rơi vào họng súng, chỉ có thể thừa nhận rằng bản thân không may thôi!
Cô ta có ngốc mới giúp đỡ Nhan Nhã Tịnh chứng minh trong sạch để rồi đắc tội với bà chủ tương lai Nhan Vũ Trúc của bọn họ!
Nghĩ như vậy, giọng nói của Chu Bội Linh lại càng lạnh đi: "Cô Nhan, cô quyết định bồi thường hay là giao cho cảnh sát xử lý?"
"Báo cảnh sát đi!" Trên mặt Nhan Nhã Tịnh không có chút hoảng loạn nào: "Dù tôi có giải thích thì các người cũng không tin tôi trong sạch, vậy thì cứ giao cho cảnh sát xử lý đi!"
Chu Bội Linh không ngờ rằng Nhan Nhã Tịnh sẽ dứt khoát đòi báo cảnh sát, sự lựa chọn này khiến cô ta sửng sốt.
Thật ra cô ta muốn giúp Nhan Vũ Trúc làm Nhan Nhã Tịnh phải bẽ mặt.
Nếu báo cảnh sát thật, phía bọn họ không đưa ra được chứng cứ xác thực, không thể nào vu oan Nhan Nhã Tịnh tiếp nữa.
"Cô Nhan, cô có thể suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định.
Việc này nếu giao cho cảnh sát giải quyết, e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô đâu!" Chu Bội Linh dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu cô không đền nổi số tiền này, cô có thể đi vay hoặc trả góp, cứ từ từ mà trả, không nhất thiết phải vì chút tiền này mà vứt bỏ tương lai của mình!"
"Cái túi cũng có phải do tôi phá đâu! Dù báo cảnh sát thì cũng có liên quan gì đến con đường tương lai của tôi?"
Nhan Nhã Tịnh đánh mắt nhìn Trịnh Kiều và Cao Trúc: "Người thật sự phải lo lắng chính là mấy kẻ đã phá túi kia kìa!"
Thấy Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm mình, sắc mặt Trịnh Kiều có hơi khó coi: "Nhan Nhã Tịnh, cô nói thế là ý gì đây? Cô đang định chối chết cũng không nhận tội đúng không? Ban nãy chúng tôi đều thấy hết rồi, chính cô dùng dao nhỏ để rạch hỏng chiếc túi này!"
"Đúng, chúng tôi đều thấy được! Nhan Nhã Tịnh, chúng tôi có thể làm chứng.
Chuyện ngày hôm nay cô đừng hòng giở trò!" Cao Trúc đeo kính râm, dáng vẻ cực trịch thượng ngạo nghễ.
Bị chỉ trích như thế nhưng trên mặt Nhan Nhã Tịnh vẫn không có chút bối rối nào: "Trịnh Kiều, Cao Trúc, hai người nói đùa đấy à? Nếu tôi muốn phá hoại, tôi sẽ ngốc đến độ để cho các người nhìn thấy chắc?"
Lời này của Nhan Nhã Tịnh khiến cho Trịnh Kiều và Cao Trúc cứng họng.
Cuối cùng vẫn là Dương Quỳnh Thư sực tỉnh lại đầu tiên, nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt xem thường: "Đương nhiên cô không muốn chúng tôi nhìn thấy rồi! Nhưng cô xui rủi, cuối cùng vẫn bị chúng tôi thấy được!"
Chu Bội Linh tỉnh táo lại, cô ta vội nói với Nhan Nhã Tịnh: "Cô Nhan, nếu chỉ có một người nhìn thấy cô phá hoại túi của chúng tôi thì còn có thể cho là nhìn nhầm.
Nhưng hiện tại cả ba người đều nhìn thấy, không lẽ nói mọi người đều hoa mắt hết cả sao?"
"Cô Nhan, tôi không muốn làm khó dễ cô, tôi cũng hy vọng cô đừng khiến chúng tôi phải khó xử.
Chúng ta thảo luận về thủ tục bồi thường nhé?"
Nhan Nhã Tịnh cười mỉa: "Xin lỗi, tôi không có thói quen xem tiền như cỏ rác.
Muốn tôi bồi thường ấy hả? Tôi hoàn toàn không đồng ý!"
"Cứ quyết định như vừa rồi, giao cho cảnh sát xử lý đi! Nói thật, tôi còn chưa đụng vào cái túi này thì làm hỏng nó kiểu gì được? Cảnh sát cũng không ngốc, trên cái túi còn chẳng có dấu vân tay của tôi, bọn họ sẽ không vu oan tôi.
Báo cảnh sát đi! Tôi còn mong chờ cảnh sát đến trả lại sự trong sạch cho tôi đây!"
Sau khi nghe Nhan Nhã Tịnh nói, sắc mặt Trịnh Kiều và Cao Trúc càng thêm khó coi.
Quả thật như vậy, hôm nay camera của cửa hàng bị hỏng, nếu cảnh sát muốn điều tra chuyện này thì dấu vân tay trên túi chính là